Sáng hôm sau, tôi bị đ/á/nh thức bởi tiếng ồn ào tranh cãi.

Mấy giọng nam trầm bổng khác nhau đang cãi vã về chuyện gì đó gay gắt.

"Anh Chu đối xử với cô ta như thế còn chưa đủ tốt à? Cô ta muốn ăn gì uống gì đều được đáp ứng, tiền ki/ếm được cũng đưa hết cho cô ta rồi!"

"Thế mà cô ta vẫn chưa biết đủ! Giờ còn cuỗm luôn tiền hàng!"

"Anh Chu phải vất vả gom vốn làm ăn để làm gì chứ? Chẳng phải vì cô ta hôm nay đòi quần áo, ngày mai m/ua nữ trang đó sao!"

"Cả đời này của anh Chu chưa từng cúi đầu với ai, thế mà vì cô ta phải hạ mình quỵ lụy như cháu nội người ta..."

Giọng nam the thé nghe quen quen, hình như là Lý Tử - thanh niên thường đi theo Lục Bạc Chu.

Một giọng trầm hơn xen vào: "Tao biết, nhưng anh Chu thích cô ta lắm... Nếu tự ý đuổi đi, sợ..."

"Sợ cái gì! Tao không sợ!"

Lý Tử hét to: "Cùng lắm bị anh Chu đ/á/nh một trận! Hôm nay tao nhất định phải đuổi cái thứ tai họa đó đi!"

Cậu ta vừa ch/ửi bới vừa xông vào phòng trong.

Tôi vừa bước xuống giường, ngẩng mặt lên đúng lúc chạm ánh mắt cậu ta.

Lý Tử xét cho cùng chỉ là thanh niên chưa đầy mười tám, lúc nãy hùng hổ là thế, giáp mặt tôi lại đỏ bừng mặt, há mồm không nói nên lời.

Một người đàn ông đi cùng cậu ta lên tiếng trước: "Anh Chu đối với cô như vậy là đã tận nghĩa rồi. Nếu còn chút lương tâm, cô hãy tự đi đi."

"Đúng đấy!"

Lý Tử đưa ra một xấp tiền: "Ý cô là muốn tiền đúng không? Tôi đưa, cô cầm m/ua vé đi nơi khác đi!"

"Miễn là đừng bám theo anh Chu nữa, được không?"

Nhìn xấp tiền lẻ lẫn cả tờ to, tôi thở dài.

Trong sách không có đoạn này, bởi đêm qua nam chính đã nói lời chia tay rồi.

Lẽ nào tối qua Lục Bạc Chu không nói, là để chờ màn kịch hôm nay?

"Tôi sẽ đi."

Tôi suy nghĩ rồi nói.

Lý Tử nghi ngờ: "Cô thật sự nỡ lòng rời xa anh Chu à?"

"Ừm."

Tôi gật đầu: "Tôi thu dọn xong sẽ đi ngay, đến Ninh Thành."

Để thuyết phục họ, tôi dọn sơ đồ đạc rồi gọi xe ra bến ngay.

Nhưng tôi không nhận tiền của Lý Tử.

Lục Bạc Chu đối xử với tôi rất tốt, hầu như đưa hết tiền cho tôi.

Vốn biết trước có cảnh chia tay này nên tôi đã chừa lại ít tiền làm lộ phí.

Lời Lý Tử khiến tôi tỉnh ngộ: Dù gì tôi và Lục Bạc Chu cũng phải chia tay.

Chi bằng hoàn thành sớm đoạn tình tiết này, đợi hệ thống ở đâu chẳng được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
989
4 NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM Chương 8 HẾT
8 Chủ Nợ Có Tình Chương 15
10 Tượng Báo Thù Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm