Ba ngày sống cùng ông cố đã chết

Chương 11

08/12/2024 09:00

Ông tư sốt ruột: “Nhìn đi, cha nổi gi/ận rồi kìa! Các người muốn hại ch*t tất cả mọi người hay sao?”

Những người còn lại bước lên vây quanh chúng tôi.

“Không được đi! Cả nhà mấy người chạy rồi để lại chúng tôi bị ông cụ ăn thịt à? sao các người có thể ích kỷ như vậy chứ?”

Cha tôi kéo tôi lại, vung tay chặn tất cả những người bước lên cản đường lại, cảnh tượng bắt đầu trở nên hỗn lo/ạn.

“Đừng ai hòng cản tôi, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để đám các người chà đạp lên m/áu thịt của con gái tôi để sống tạm bợ!

Trong lúc xô đẩy, tôi vùng khỏi tay cha mình, chạy đến trước qu/an t/ài của ông cố, dập đầu mạnh xuống đất.

“Ông cố, để cháu xuống suối vàng với ông, ông cứ yên tâm lên đường nha!”

Nói xong, đám người cãi nhau lập tức trở nên im lặng.

“Tốt tốt…”

Ông tư chưa nói xong, ngoài dự liệu của mọi người không những qu/an t/ài không yên tĩnh lại mà càng thêm chấn động kịch liệt hơn.

Xung quanh bắt đầu nổi gió to, sắc trời lập tức trở nên u ám.

Rõ ràng là đang buổi trưa, nhưng trên núi lại tối đen như ban đêm. Gió lớn sắc bén thổi qua mặt làm người ta thấy đ/au rát.

Tất cả ngôi m/ộ trên núi cũng bắt đầu rung lắc, bùn đất lún xuống, trông giống như những bộ xươ/ng người dưới đất nhao nhao muốn chui lên vậy.

Bách x/á/c dạ hành.

Đám người lập tức trở nên hoảng lo/ạn, nhao nhao lên tiếng chất vấn ông tư.

“Chẳng phải nói chỉ cần đưa Tiểu Đào Tử đi thì ông cố sẽ được như ý nguyện rồi sao? Bây giờ là thế nào, ông muốn hai tất cả chúng tôi đều ch*t ở đây à?”

Tôi nhìn qu/an t/ài rồi khẽ cười nhẹ.

Đám người ích kỷ các người, có thật sự từng hiểu được nguyện vọng của ông cố không?

Tôi quay đầu lại vẫy tay với ông tư.

Ông tư sững người ra.

Tôi chỉ về phía bia m/ộ: “Ông tư, m/ộ của ông sơ có phải vừa được tu sửa vào năm ngoái không?”

Ông tư chưa kịp phản ứng thì ông nội tôi đã trả lời.

“Không sai. Năm ngoái không biết làm sao mà cha lại đạp đổ ngôi m/ộ của ông sơ cháu. Bọn ông phát hiện nên đã cho tu bổ lại.”

Ông hai nói mình cũng nhớ ra rồi.

“Nói ra thì cha cứ luôn thấy khó chịu với bia m/ộ của ông sơ cháu, trước đây cứ bảo muốn đào lên ném ông cụ ra ngoài nhưng đều bị bọn ông cản lại.”

“Phần m/ộ tổ là nơi quan trọng vậy mà, không biết cha chúng ta đang nghĩ gì nữa.”

Tôi cất tiếng cười to.

“Nào, chẳng phải mọi người muốn sống ư? nhấc m/ộ của ông sơ chúng ta lên thì mọi người sẽ có con đường sống!”

“Con nhỏ ch*t ti/ệt này cháu nói gì thế? Điên rồi hả?”

Đám người ông tư ngạc nhiên tức gi/ận quát m/ắng.

Chính vào khoảnh khắc này, đột nhiên trong hố đất phần m/ộ hết đám chuột này đến đám khác lít nhít chui ra, bò về phía đám người như thuỷ triều.

Hiện trường lập tức bùng n/ổ, đám người la hét bỏ chạy tán lo/ạn, rất nhanh lại bị đám chuột ép ở giữa không còn đường để đi, có vài người đã bị chuột bò đầy trên mình cắn đi/ên cuồ/ng, la hét thảm thiết vang vọng cả sau núi.

Tôi ngồi dưới đất cười ha ha nhìn đám người kêu đ/au.

“Trước đây thôn chúng ta vứt bỏ biết bao nhiêu người già mà, đây đều là báo ứng của mọi người!”

“Ông cố của chúng ta không th/ù không oán với cháu, sao chỉ muốn mỗi mạng của cháu được, ông ấy muốn tất cả chúng ta đều phải ch/ôn theo hết đấy!”

Tôi nhìn về phía qu/an t/ài, cất cao giọng nói.

“Ông cố ơi, cháu cố biết di nguyện của ông là gì rồi, cháu có cách tìm phần xươ/ng còn sót của bà cao tổ của cháu, để bà được an nghỉ!”

Vừa dứt lời, đám chuột lập tức yên lặng trở lại, qu/an t/ài không rung lắc nữa, gió cuồ/ng cũng dừng lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sói Trắng Ngụy Trang

Chương 17
Bạn cùng phòng của tôi tên Ôn Thủy là một đại mỹ nhân thuần khiết. Chỉ với gương mặt ấy đã bẻ cong vô số thẳng nam trong trường, tôi cũng không ngoại lệ. Gần nước hưởng trăng, tôi ngày ngày mượn danh “thẳng nam” để tiếp cận cậu ta. Mùa đông sợ lạnh, phải chui lên giường cậu ta để sưởi ấm. Mùa hè sợ nóng, lại càng phải dán vào Ôn Thủy vốn trời sinh thân nhiệt mát lạnh. Tôi yêu chết cái dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của cậu ta. Trong tiệc sinh nhật của Ôn Thủy, tôi quay lại xe lấy món quà bỏ quên. Vừa rẽ qua góc hành lang, liền nghe thấy Ôn Thủy và bạn nối khố Tưởng Xuyên đang trò chuyện. Giọng Tưởng Xuyên đầy trêu chọc, đưa cho cậu ta một cái bật lửa: “Cũng chỉ có thằng ngu Dư Bạch mới nghĩ mày Ôn là đóa bạch liên hoa.” Ôn Thủy, người xưa nay chẳng hề đụng đến rượu hay thuốc lá, lại thành thạo nhả ra một vòng khói, thần sắc lười nhác: “Tao chỉ thích cái dáng vẻ cậu ấy giả vờ thông minh, đáng yêu biết bao.”
32
4 Súp Của Mẹ Chương 30
7 Ánh Mắt Sinh Sôi Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm