Tôi nhớ lại thuở nhỏ.
Công việc kinh doanh của bố mẹ đang ăn nên làm ra.
Bố mẹ Tống Triệt và gia đình tôi là qu/an h/ệ hợp tác, cùng nhau giúp đỡ nhau trên con đường phát triển.
Lần đầu tiên bố mẹ Tống Triệt dẫn Tiểu Tống Triệt đến nhà tôi chơi.
Tôi đang đuổi bướm trong sân.
Vì muốn hiến tóc cho trẻ em mắc bệ/nh bạch cầu, tôi đã để tóc dài từ nhỏ.
Tiểu Tống Triệt liền nghĩ tôi là con gái.
Hắn chỉ tay: "Em gái ơi, ở đây có bướm."
Lúc đó tôi rất bướng.
Thầm nghĩ: Đứa trẻ xinh xắn thế này sao mắt m/ù sớm thế.
Tôi phớt lờ.
Tống Triệt cũng không bận tâm.:
"Em gái, ở đây còn con bướm nữa."
"Sao em không trả lời anh?"
Tôi trợn mắt.
Đương nhiên.
Vì tôi dị ứng với kẻ ngốc.
Đến khi tôi kéo khóa quần, tè bậy ra cỏ.
Tống Triệt ch*t lặng.
Tôi trực tiếp cảm nhận được việc "đồng tử chấn động" không phải nói đùa.
Giây tiếp theo.
Tống Triệt oà khóc.
Hai nhà chạy ra.
Mặc cho mẹ Tống Triệt hỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không hé răng.
Mẹ tôi quay sang: "Con b/ắt n/ạt anh ấy à?"
Tôi lắc đầu: "Làm gì có? Anh ấy cứ gọi con là em gái."
Khiến cả hai nhà cười nghiêng ngả.
Tống Triệt khóc to hơn.