Thật lòng mà nói, lòng hơi lo lắng. Dù tình huống lần này khác với lần trước, nhưng sợ.
Bùi vừa tỉnh dậy đã lại hỏi có coi như chưa từng xảy ra chuyện gì không.
..................Đương là được!!!
Thế nên khi Bùi tỉnh câu đầu tiên nghe thấy là: "Bùi sẽ chịu trách nhiệm với chứ?"
Bùi rõ ràng chưa tỉnh hẳn, nhìn ngơ ngác một hồi hỏi lại: gì cơ?"
Tôi bóp anh, áp sát tai nói to: hỏi anh, anh! Có! Chịu! Trách! Với! Không!"
Bùi khẽ cười, vòng tay ôm eo tôi.
"Em chịu trách nhiệm nào?"
Tôi chần chừ: "Gọi là chồng."
Bùi mày: là chồng?"
"Em quan tâm!" Tôi bắt đầu ăn vạ, "Nói chung nếu nhận là tên khốn bạc tình bỏ rơi người ta!"
Trên giường chiếm được lợi thế, chẳng lẽ cho chiếm chút ưu bằng nói sao?
"...............Được được rồi."
Bùi đã khẽ gọi bên tai một câu.
Vậy chính là sẽ chịu trách nhiệm với nhỉ.
Tôi lòng hôn Bùi một định xuống giường.
Ai ngờ phía sau ôm ch/ặt tôi, chỉ giây, đã ngã nhào trở lại giường.
..................Tiểu Bùi, thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi, trước đâu có như này.