- Mọi một chút, vùng núi hẳn gì, dã vẫn ít, còn chút xà nghỉ ngơi hai canh giờ chúng ta lại phát.
Bạch lão mọi người.
Mọi lưng Nham Thứu bay suốt bảy lúc xuống đất, nhiên gân cốt.
Lục Du thừa dịp một đi tới neo hẻo lánh, móc ra.
Tính bảy uống gì, tay nó đang vẻ mặt ủy khuất Du.
- Tiểu Long, ngươi đi chút đi, nhớ rõ một về.
Lục Du Long, bảo tiến sơn mạch, từ trước hắc y nhân kia kích hai thương thế Du yên tâm Long.
Nhìn đi xa, Du mới thở một hơi, hiện tại còn ai Long, Nam thúc thông long phần đặc nếu giả nhận phiền toái.
- Ồ, thỏ sao?
Vào lúc cỏ dại trước mặt đong đưa, một dã mét đi ra.
- Lợn rừng!
Nhìn dã Du kinh ngạc, đây một rừng, mét, dài hơn một mét, da lông đen, ngoài còn hai răng bén nhọn.
Ụt...
Con Du kêu ầm lên, nó lao phía tính kích còn hơn sói.
Thần sắc Du trầm xuống, thú, nó dã bình thường thôi, thợ săn một chút được, bây giờ e ngại rừng.
- Đến tốt!
Lục Du cười cười, mấy toàn lương của nhạt, bây giờ môt đưa tới đối mỹ thực.
Vận chuyển chân tay, tay ngưng tụ chưởng ấn vàng đ/á/nh ra.
Phanh!
Chưởng ấn mang kình hãn đ/á/nh thẳng rừng, đ/á/nh bay xa mười mét, đụng một đại thụ che trời, lay động, vô số rụng rơi xuống.
Con kêu rên một tiếng, nước bọt xen lẫn m/áu tươi ra, té mặt đất, r/un r/ẩy hai sau nhúc nhích.
- Xảy thế?
Thân ảnh Bạch lão hiện bên cạnh vừa tiếng gầm gừ, phía xa mặt đất đi gì.
- Trưởng gặp một muốn thôi, việc gì!
Lục Du nói.
- núi chút dã cỡ lớn hại, mọi nên một chút.
Bạch lão lúc Độc Cô Băng Lan, Vô Song, Dương Diệu và mấy chấp sự Dương Tông chạy tới.
Lục Du dò chung quanh vài lần, nhặt ít lửa, lại hai chạc cao, vận chuyển chân cắm chạc đất.
- đệ thế?
Nhìn Du mọi hoặc.
- Vô Song tỷ, đưa Thanh ta mượn một chút!
Lục Du mỉm cười ra
- Đây!
Lục Vô Song Thanh đưa Du.
Keng!
Lục Du đi tới trước rừng, Thanh khỏi vỏ, quang lên, Thanh bụng rừng, n/ội tạ/ng trào ra, thủ pháp nhanh nhẹn.
- Xong!
Lục Du cầm lấy một côn dài chuẩn sẵn, trực tiếp xuyên tới phần đuôi, gác lên hai chạc cây.
Dưới chạc ngưng tụ hỏa thuộc tính tụ hỏa diễm, đ/ốt một bốc ch/áy.
- ngươi vậy?
Bạch lão hỏi.
- Trưởng đây đồ nữa chín chúng ta sẽ ăn.
Lục Du mỉm cười, từ trí nhớ được, thế giới dường như nướng thế này.
Vốn muốn nướng chín khó, dùng lực ngưng tụ hỏa diễm một xong, Du từ nhỏ khá tâm đắc đồ rõ đồ nướng dùng đ/ốt lửa nướng mới ngon nhất, những lửa khác được, còn mùi cố hữu.
- Đồ như vậy ngon sao?
Bạch lão ngờ lúc mọi vô hoặc.
- tí nữa mọi sẽ rõ.
Lục Du nhỏ, ngon nhiên thiếu nguyên liệu, nơi nơi nguyên liệu, kiếp trước Du rừng, chính tông một ít thêm muối.
Lục Du vừa mới xong, vận chuyển chân thả bay sau một đại thụ, tay một bó thật to, nhét bụng Du lúc vô tình phát bình thường, kiếp trước, đây diệp, mang nhàn nhạt, dùng để đồ nướng nhất.
Sau khi xong cả, Du đầu nướng rừng, Du cả, mọi hoặc và hiếu kỳ.
Qua một sau, nướng thành ngoài rơi lửa, khói bốc lên mang nhàn nhạt.
Mùi đậm, nhiều, thơm, mùi diệp tỏa xen lẫn một quả thực hấp dẫn, ngửi thịt, mọi bảy lương lúc ứa nước ra.
- Thơm quá ah!
Dương Diệu nước quá mê người.
- chín chưa?
Bạch lão nước một cái, vốn tu của hắn, mấy sao, mùi thịt như vậy lại khơi dậy cơn thèm của hắn.
- Còn chưa chín, nhất chờ toàn bộ mới được.
Lục Du ra, loại thịt nếu quá sẽ đi nhiều.
Nhìn Du mọi quanh, Vương Lương Hổ hai kh/inh thường lườm Du vài lần, ánh mắt chủ thịt nướng vài lần.
Sau một lúc rút nhỏ một phần năm, mùi vô nồng đậm của thịt tỏa ra, mùi phiêu tán mọi nước sắc đầu biến thành mê người.
Lục Du lúc nước hôm thịt hoang dại thật sự kiếp trước nếu thứ này.
- Xong, ngài thử xem.