Chưa đầy ba phút, người đàn ông trung niên cũng gục xuống bất tỉnh.
Thử Thách Tử Thần này không chỉ thử thách nhân tính, mà còn thử thách sự tin tưởng giữa người với người.
Người thứ ba bước lên là thư ký Hoàng. Đến lượt cô, cô không tỏ ra chống đối, ngược lại còn nhìn Trương Chiếm Dũng với ánh mắt dịu dàng.
Cô nói: "Có lẽ đây là lần cuối em gọi anh, trước khi ch*t, em có thể không gọi anh là sếp được không?"
Trương Chiếm Dũng hơi xúc động, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh ra đáp: "Em muốn gọi gì thì gọi, nếu chọn nhầm, em đi trước, anh sẽ xuống với em."
Chỉ một câu nói, thư ký Hoàng đã bật khóc nức nở.
Cô ôm ch/ặt Trương Chiếm Dũng nói: "A Dũng, hãy nhớ tên em, em tên là Hoàng Nhã Lỵ."
Nói xong, Hoàng Nhã Lỵ quay lưng bước đến bàn tiệc, chọn một phần gan ngỗng rồi ăn ngấu nghiến.
Chẳng mấy chốc, m/áu rỉ ra từ khóe miệng cô, sinh mệnh của cô cũng đi đến hồi kết.
Cô ngoảnh lại nhìn Trương Chiếm Dũng: "A Dũng, em không hối h/ận khi làm thư ký của anh, em tự nguyện đi theo anh. Kiếp này được ch*t cùng anh là em mãn nguyện rồi. Mong kiếp sau, chúng ta vẫn được bên nhau."
Hoàng Nhã Lỵ ngã xuống đất, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Hai nhân viên nhanh chóng tiến lên, vừa định kéo th* th/ể Hoàng Nhã Lỵ đi thì Trương Chiếm Dũng bất ngờ xông tới, đẩy nhân viên ra, gào thét: "Cút đi, không ai được đụng vào cô ấy!"
Trương Chiếm Dũng vốn điềm tĩnh, giờ phút này lại như con thú hoang.
Anh từ từ bế Hoàng Nhã Lỵ lên, bước từng bước về hướng đông, không ai ngăn cản, ngay cả nhân viên cũng chỉ lặng lẽ đi bên cạnh.
Dù Hoàng Nhã Lỵ đã ch*t, Thử Thách Tử Thần vẫn tiếp tục.
Dưới sự thúc giục liên tục của Lý Đức Hải, thành viên thứ ba của đối phương miễn cưỡng lên sàn.
Hắn cũng quan sát biểu cảm của tôi, hy vọng tìm ra sơ hở.
Có kinh nghiệm lần trước, khi hắn chọn cá mú đ/ộc, tôi nở nụ cười nhẹ. Theo logic của họ, họ nên nghĩ đây là cái bẫy để chọn đồ ăn không đ/ộc.
Nhưng điều bất ngờ là đối phương lại làm ngược lại, nhất quyết chọn cá mú.
Chưa đầy ba phút, đối phương lại phun m/áu, chỉ tay vào tôi mà m/ắng: "Đồ khốn kiếp, anh gian lận!"
Tôi oan lắm ấy, rõ ràng hắn tự hiểu sai ý.
Thấy Trương Chiếm Dũng chưa quay lại, tôi quyết định lên sàn trước.
Chưa kịp đi, An Tâm Á đã nắm ch/ặt tay tôi: "Anh không được đi! Chừng nào em chưa ch*t, chưa đến lượt anh. Nếu anh ta chưa về, em sẽ lên thay anh."
Ánh mắt An Tâm Á kiên định, cô dốc lòng tìm đến cái ch*t.
Sao tôi có thể để cô toại nguyện? Tôi vừa định đẩy cô ấy ra thì Trương Chiếm Dũng đã quay lại. Anh cười tươi như cũ, nhưng có lẽ ngay cả anh ta cũng không nhận ra khóe mắt mình đã ươm ướt.
"Hiệp này, để tôi."