Trong đôi mắt đen thẫm của cậu ta in bóng khuôn mặt lạnh lùng của tôi.
Cậu ta khẽ hỏi: "Chỉ là nắm tay cậu thôi mà cũng khiến cậu buồn nôn sao?"
Tính cách Hứa Xuân Hòa giống hệt tên gọi, quanh năm ôn hòa như mùa xuân.
Tôi nghĩ nếu cậu ta gào thét đi/ên cuồ/ng, có lẽ tôi đã không bị đẩy vào thế kẻ tà/n nh/ẫn đến thế.
Tôi bật ra một chữ từ kẽ răng: "Phải."
Cậu ta cảm nhận được cơ thể tôi đang căng cứng.
Tôi đang cự tuyệt sự đụng chạm của cậu ta.
Hứa Xuân Hòa ngửa mặt lên, chất lỏng như nước lăn theo ánh sáng, nỗi buồn trong suốt như pha lê chìm vào trong ống tay áo.
Trái tim cậu rá/ch một đường, dòng cảm xúc tuôn trào nhanh chóng bủa vây lấy tôi.
Tôi giống như miếng bọt biển trong nước, càng vùng vẫy, nước càng siết ch/ặt, nghẹt thở.
Ngón tay tôi r/un r/ẩy.
"Cậu đến đây, thực sự chỉ vì nhiệm vụ?"
Hứa Xuân Hòa khăng khăng hỏi.
Tôi đáp phải.
Cậu ta hỏi vì sao.
Tôi biết cậu ta đang chất vấn - "Sao cậu không thích tôi?"
"Bởi vì," tôi ngẩng mặt nhìn cậu ta, khóe mắt đỏ ửng, "tôi gh/ét đồng tính luyến ái."
Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân phải đổ hết lỗi lên người Hứa Xuân Hòa.
"Hứa Xuân Hòa, tất cả đều do cậu ép buộc tôi."
"Tôi đối tốt với cậu chỉ vì cậu là cậu chủ, tôi buộc phải nịnh hót."
"Từ đầu tôi chưa từng thích cậu, tôi muốn nhìn cậu rơi từ mây xuống bùn, muốn thấy cậu thành kẻ vô dụng, muốn chứng kiến cậu bị tôi giẫm dưới chân."
Nước mắt trào ra, tôi vội lau.
Tôi nghiến răng: "Hứa Xuân Hòa, tôi coi thường cậu."
"Tôi gh/ét cậu."
Hứa Xuân Hòa từ từ buông tay, lùi về phía sau tạo khoảng cách an toàn.