9.
Sau này Nghiêm không dạy môn nào khác, trường quá chỉ thỉnh mới gặp anh ấy.
Có lần, mặc chiếc có viền tới mắt cá chân, tóc màu xanh xám giấu chiếc mũ phẳng. Vì đang vội vã đến nhà dạy học khác lớp chỉ kịp vén chạy xạ đường.
Đêm đó, đoạn video chạy trốn diễn đàn trường.
Trong phần bình luận có trái chiều, người khen và người cãi nhau ỏm tỏi. Bạn cùng phòng gửi link cho nhưng chỉ nhìn lướt rồi tắt đi chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đeo tai nghe rồi tung đi tiếp.
Sau đó va phải Nghiêm.
Sau khi lùi lại bước đứng yên, thức mắt lên và bắt gặp đôi mắt sâu thẳm tựa lốc xoáy.
"Vưu Trinh."
Giây tiếp theo, đột nhiên tỉnh dậy giấc mơ.
Căn phòng tối om, ánh mờ xuyên hở rèm cửa. Tôi sờ sờ mồ hôi nhớp nháp lạnh lẽo, xuống giường lao phòng tắm.
Ánh sáng bóng đèn nhấp nháy, người quá mức, tóc mỏng chỉ đến tai, khuôn mặt nhợt nhạt.
Điều quan trọng nhất là đôi mắt từng lượng giờ đây chỉ là vũng nước tù đọng không có sự sống.
Tôi im lặng rất lâu trước và khóe môi cử cách khó khăn.
Sau đó, loạng choạng lại phòng ngủ, chặn tài khoản WeChat Nghiêm, ngăn kéo, hộp th/uốc lấy ra hai viên th/uốc rồi nuốt vào.
Lần này ngủ rất sâu, dường trải số giấc mơ rời rạc, lại dường chẳng hề mơ thấy gì cả.
Khi mắt lần nữa, trời chạng vạng.
Trong điện thoại đặt ở chế im lặng có chục cuộc gọi nhỡ Nghiêm và tin tiếng trước.
“Vưu Trinh, đang ở nhà em.”