Tôi khom lưng ki/ếm gỗ lên và đuổi theo m/a trống kia.
Nó đã trọng thương, lúc đang nằm vặn vẹo trên mặt đất, á/c khí đen kịt ngừng tiết từ hổng rá/ch phần bụng.
Tôi nhìn dưới: “Đạo hạnh nông, còn học người ta giả lừa bịp thành thần linh, thì rồi, thoát nhé.”
Trong cổ họng phát tiếng thở dốc, vô cùng nói: "Nếu nếu phải đám kia mất cơ thể ta, ta sao có thể dụng chứ”
"Thật sao? Ta tin.” Tôi chút lưu tình vạch trần lời nói dối nó.
"Rõ chê hương hảo làng Phong Hạ thỏa mãn nên phân đi cư/ớp vận người khác, ngờ rằng tr/ộm gà còn mất trắng nắm thóc, tưởng người ta hồng mềm dễ b/ắt n/ạt ai dè lại phát mình kém hơn người ta nhiều, như thế thì chỉ đứa nghịch nhà đền đâu còn phải hố chính nói xem có phải thế hả?”
M/a trống thẹn hóa gi/ận gầm to: tưởng ta biến thành bộ dạng sao? Khi đó, làng Phong Hạ xảy lũ lụt, tổ tiên đám kia đã tin lời tên sĩ giả đi đã ta đi tế trời thành trống da người!”
"Mi có cảm giác da trên người mình l/ột sống như thế ta biết! Đám người kia trói tay ta trong nồi nước sôi, dùng d/ao rạ/ch da ta từng chút một, khi đó có thể ngất đi vì đ/au đối với ta nói chính giải thoát, bọn đã dùng hết mọi cách ta luôn giữ sự tỉnh táo, ta đã t/ấn đến đấy!”
"Bọn dùng chín cái đinh khóa linh h/ồn ta trong ta đi đầu th/ai, ngăn ta biến thành lệ q/uỷ, bọn đã xây ngôi đền này, ngày niệm kinh tụng văn, ta chịu sự đ/au khổ vì thể còn kinh văn gặm nhấm từng chút một.”
M/a trống kia nói đến đây, đột nhiên bật tràng cười.
"Ha ha ha ha! bọn hẳn ngờ khi bọn ch*t, đời bọn ngốc coi cơ thể ta thành trống thiêng, cúng bái hương hỏa giúp ta biến thành á/c q/uỷ! thứ có thể bù đắp giày vò hành ta đã chịu đựng trước kia Mãi thể? nên ta…”
Tôi cảm xúc c/ắt "Thế nên đã giơ tay về phía người vô tội kia?”
“Mày chước kẻ hại đem việc bọn đã với đổ lên người sự việc, thậm chí, cách còn nh/ẫn hơn bọn họ.”
"Mày xem, đã trở thành hung thủ rồi.”
"Trần hẳn phải người hại đầu tiên, phải người hại cuối cùng.”
M/a trống dữ tợn phản bác: “Mi thì cái Mi gì cả! Nếu cô ta đã làng Phong Hạ thì mạng sống cô ta Tất vận trên người cô ta vốn đã thuộc về Cô ta đáng đời!”
Ng/u khó bảo.