Khi Hàn đi tác ngoài, tối hôm trước tôi còn dặn dò chú ý an toàn.

Kết quả...

Tôi ra, đã thấy mình đang nằm trên chuyên cơ riêng.

Còn nữa hạ cánh.

Trước khi máy bay xuống, tôi thay vest mà Hàn đã chuẩn bị sẵn.

Không thể nhận, mỹ của cực đỉnh.

Mặc vào vặn mức tôi tự tin tăng thêm ba phần nhan sắc.

Xuống máy bay...

Tôi hóa đ/á tại chaỗ.

Biển xanh. Bóng bay. Màn lớn.

Và chỉ có chúng tôi.

Tôi quay nhìn ấy, còn chưa miệng đã bị kéo trước màn hình.

Điện thoại kết nối phát video.

Trên màn hiện khuôn tôi.

Khóe ửng đỏ, còn vương mắt.

Một giọng nam trầm thấp, nghe lên:

"Thích Hàn vậy sao?"

Ngay sau tôi trên màn lập tức lớn hét lên:

"Cả thế giới này... thích Hàn nhất!"

Ký ức x/ấu hổ dậy tấn tôi.

Liễu Hàn nhẹ nhàng lên vành tai ghé sát hỏi:

"Thẹn rồi?"

Tôi đỏ gật đầu.

Trên màn tỏ của tôi vẫn ngừng phát lại.

Anh cười khẽ, cúi ghé vào tai tôi:

"Anh thích em, em cũng thích anh. Anh có tiền, đẹp trai, lại phóng."

"Cậu chủ Bùi lời to rồi đấy."

Tôi túm cà vạt của ấy, kéo xuống, lên anh.

Sau một hồi dây dưa triền miên, tôi giọng lại:

"Em còn đ/á/nh nhau, sinh cũng chẳng thiệt đâu."

"Hơn nữa... em biết cách hầu hạ người ~"

Bàn lớn siết ch/ặt eo ánh nóng bỏng mức th/iêu đ/ốt.

Cánh kề sát, hơi hòa, giọng khàn:

"Biết thế nào?"

Tôi cười, lướt nhẹ qua cúc anh:

"Liễu sinh có muốn thử không?"

"Cung kính bằng tuân mệnh."

Tiếng sóng biển xô bờ vọng ngoài cửa sổ thự.

Tấm kính trong suốt phản chiếu đỏ hoe, cùng sự hòa quyện giữa màu đen và trắng.

Tiếng dốc hòa cùng gió biển rì rào.

Cả thế giới như chỉ còn lại nói ấy:

"Anh yêu em."

[TOÀN HOÀN.]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm