Chưa đầy nửa chén trà, ta đã nghe thấy tiếng la oai oái của Hoắc Trường Xuân, từ gần đến xa, bay ra ngoài.
Chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra, hắn đã ôm mông, tập tễnh bước vào từ cổng chính.
"Tỷ tỷ! Thằng ngốc đó không ngốc nữa rồi! Hắn nói ta sàm sỡ hắn! Một cái liền... đ/á/nh ta bay ra ngoài!"
Ta ngẩn người, không ngốc nữa? Bình thường rồi?
"Láo xược! Ngươi, tên d/âm tặc! Lại dám đối với bản Thành Hoàng..."
Tiếng nói từ ngoài cửa truyền đến. Ta quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Chung Bất Uẩn tóc ướt sũng, mặc áo đơn, gi/ận dữ đứng đó. Hắn thấy ta, ngẩn người một thoáng, đồng tử chợt phóng to: "Là ngươi!"
"Ngươi cư/ớp miếu của ta chưa đủ, bây giờ còn muốn cư/ớp người của ta!"
Ta hơi nhướng mày, người này sao lại th/ù dai vậy. Cái đó là cư/ớp người sao? Rõ ràng là Diêm Vương chủ động nhét cho ta.
Chung Bất Uẩn kéo ch/ặt vạt áo, tai đỏ bừng, nhấc chân muốn rời đi, bị ta nắm lấy tay trái, đứng khựng lại tại chỗ. Kì lạ, lúc này thân thể của hắn lại bình thường, h/ồn phách đầy đủ, thậm chí tiên cách cũng có. Chẳng lẽ, hắn và Ngụy Lâm giống nhau, mắc chứng du h/ồn? Người ta là ban đêm, hắn là ban ngày?
Chung Bất Uẩn rút tay về, không rút được, mặt lạnh lùng muốn dạy dỗ tôi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn không mau buông ra!"
Hắn vừa động, vạt áo liền lỏng ra, một đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực xuất hiện trước mắt ta.
"Cái này từ đâu ra?" Ta dứt khoát kéo áo hắn ra. Hoắc Trường Xuân lóng nga lóng ngóng chạy tới che mắt ta: "Tỷ tỷ! Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!"
Tống Nguyệt Đường nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Nguyệt Đường! Mau! Quay mặt đi! Nhìn vào sẽ bị đ/au mắt hột đó! Ngươi muốn xem thì xem ta nè!"
Chung Bất Uẩn cúi đầu, hơi sửng sốt: "Cái này... từ đâu ra?"
Thật trùng hợp! Nửa tháng trước, sau gáy Tống Nguyệt Đường cũng xuất hiện một đóa Bỉ Nganh. Lúc đó ta mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng quan sát nửa tháng, đều không phát hiện ra có gì bất thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền bị ta dùng bí pháp, dời đến ng/ực của ta.
Bây giờ, hai đóa Bỉ Ngạn gần trong gang tấc, ta vậy mà cảm thấy thần trí có chút mất kiểm soát. Muốn hút m//áu, muốn gi3t người, muốn hủy diệt tất cả...
Ta một chưởng đ/á/nh hắn bay ra xa mười mét, lúc này mới kh/ống ch/ế được sự hung bạo trong cơ thể.
Chung Bất Uẩn nằm sấp trên đất, có một loại cảm giác khó tin, hai hàng m//áu mũi chảy ra rất vui vẻ: "Lại rơi vào tay ngươi, ta nhận, nhưng ngươi có thể động thủ trước thì báo trước cho ta một tiếng được không."
Hắn hơi ngẩng đầu, có chút ủy khuất và bất bình: "Đời này có thể không làm thỏ được không? Suốt ngày bị hổ, sư tử đuổi tới đuổi lui, đến thời điểm còn phải rụng lông..."
Ta khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho Hoắc Trường Xuân đỡ hắn đi xa một chút, sau đó mới đem chuyện vô tình nhặt hắn về kể ra.
Chung Bất Uẩn hơi kinh ngạc: "Ta thành thằng ngốc?"
"Không đúng, ta hôm nay có hơi buồn ngủ, nhưng tuyệt đối không thể thành thằng ngốc được huống chi còn gọi ngươi là..." Hắn khó mở miệng, ngoảnh mặt đi.
Tống Nguyệt Đường an ủi hắn: "Không phải là mẹ sao, có lẽ xét lên tám đời thì thật sự là qu/an h/ệ mẹ con đó."
Ta hỏi hắn có còn nhớ những chuyện xảy ra trước khi ngủ hay không.
Chung Bất Uẩn thu dọn tâm tình, cẩn thận nghĩ lại: "Từ khi ta nhậm chức đến nay, cũng cần cù chăm chỉ, thường xuyên giúp những tín đồ giải quyết một vài khó khăn, hương hỏa tuy lác đ/á/c, so với trước kia không bằng." Nói đến trước kia, hắn liếc nhìn ta một cái.
"Ta nhớ ra rồi! Tín đồ cuối cùng là Tiểu Công Gia của Quốc Công gia, tên là... Ngụy Lâm, hắn là người trời sinh không có h/ồn, lại là mệnh yểu, phàm nhân ở đời, dù là người ngốc nghếch, nhiều lắm cũng chỉ là h/ồn phách không đầy đủ, nhưng hắn lại là không có h/ồn, giống như một cái hộp rỗng vậy."