Điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn, có người đăng ký học bóng chuyền với tôi.

Không có thời gian nghĩ về chuyện của Kỳ Liên nữa, tôi vớ lấy áo khoác rồi ra ngoài nhận ca gấp này.

Lâu rồi không dạy, tôi vận động một hồi mà cả người ê ẩm.

Tối về đến ký túc xá, Kỳ Liên nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của tôi, bát cơm trắng trên tay hắn rơi bịch xuống đất.

"Cậu... cậu đi đâu vậy, mặt bị sao thế?"

Mặt nóng rát, không cần soi gương tôi cũng biết nó sưng to thế nào, nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm.

"Vừa đi làm thêm xong."

Kỳ Liên bước tới nâng khuôn mặt sưng một bên của tôi, vẻ mặt căng thẳng.

"Khách hàng làm à?"

Khách hàng thì gọi là khách hàng, sao nghe cứ kỳ kỳ?

Tôi khẽ trả lời.

"Không sao, hôm nay khách hàng hơi dữ, tính tình nóng nảy thôi."

"Nhưng cũng không thể...Tớ đi tìm nó."

Tôi kéo Kỳ Liên lại.

"Không cần đâu, nó không cố ý, nó còn nhỏ mà, đã bồi thường tiền cho tớ rồi."

Hôm nay tôi dạy một đứa trẻ.

Nó không muốn học bóng chuyền mà đòi học yo-yo, ném bóng phản đối mẹ nó.

Tôi đứng bên xem, quả bóng bay thẳng vào mặt tôi.

Mẹ nó xin lỗi tôi rồi đền hai nghìn tệ.

Chẳng làm gì mà ki/ếm bảy nghìn, tôi sướng muốn ch*t.

Kỳ Liên xót xa nhìn tôi.

"Sao cậu lại đi làm mấy việc đó nữa? Tớ đưa tiền cho cậu."

Tôi bĩu môi.

"Có tiền mà không ki/ếm thì ng/u lắm à?"

Hắn hỏi.

"Sao cậu không nhận tiền của tớ?"

Rồi hắn cúi đầu lẩm bẩm một mình.

“Tớ vẫn ki/ếm ít quá, không đủ cho cậu tiêu."

Tôi chợt nhớ hắn bảo tôi là đi làm thêm rồi lên xe phú bà.

Cùng là bạn cùng phòng, tôi có thể khuyên hắn đừng đi con đường này thì cứ khuyên

.

Kỳ Liên có ngoại hình xuất chúng, đúng là dễ bị các phú bà để ý.

Cộng thêm gia cảnh của hắn bình thường, chưa chắc hắn đã chống lại cám dỗ được.

Tôi khẽ thăm dò.

"Kỳ Liên... cậu đừng làm mấy công việc đó nữa."

Kỳ Liên lớn tiếng hỏi.

"Tại sao?"

"Suỵt!"

Tôi vội ra hiệu im lặng.

"Chuyện này nói nhỏ thôi."

Vinh quang gì chứ?

Hắn sững sờ.

"Cậu... thấy rồi à?”

Tôi khẽ gật đầu.

"Ừ, tớ thấy rồi."

"Cậu nghĩ tiền của tớ bẩn hả?"

"Cũng... không hẳn."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm