Ai mà ngay ngày hôm sau liền thấy thôn chúng dẫn một gái vô cùng xinh đẹp rêu rao khắp nơi.
Tôi hề nhiều, chỉ cúi thẳng qua.
Nhưng lại gọi ngay lại: “Nhóc Minh.”
Thịnh chỉ gái nói: “Đây là em tôi, đủ chỗ ở, xem có thể cho bé tá vài hôm không?”
Tôi nghi ngờ Khai: “Cậu có em từ giờ Sao vậy?”
Thịnh tới trước thân thiện bá lấy bả vai tôi, ngay khoảnh khắc tiếp xúc thể với Khai, liền thấy rùng mình.
Giữa ngày hè nắng chiếu chói chang thế này, mà cánh lại tỏa ra hơi lạnh thấm xươ/ng tủy.
Nhưng chưa kịp kỹ thì bên tai đã truyền tới giọng nói Khai, “Anh em với mà còn có thể lừa à? Thật sự là em em bên bà ngoại ấy, chắc chắn là biết.”
“Con bé trước giờ luôn thành phố lớn, bây giờ phải là nhân nghỉ hè để tìm chơi sao.”
“Ở toàn cho lắm, cũng cái mà…”
Tôi muốn từ chối.
Nhưng liền thay đổi sắc mặt, hung dữ tôi: “Cậu là em à?”
Tôi rụt trong thôn chúng thuộc tầng lớp trên cùng, một nhi mà phải ta thì chắc chắn sẽ dễ sống.
Lại thêm việc gái này còn với vẻ đáng thương.
Tôi cũng tiện từ chối nữa.
Thấy đồng ý, mới lại cười hi hi ha vỗ ng/ực bảo đảm sau này chính là em ruột ta.