Gió thổi khiến tôi đ/au đầu.
Trong lúc xe xóc nảy, tôi tỉnh giấc, chồng tôi- Vu Tư Minh, bên cạnh không ngừng thao thao bất tuyệt kể về tình bạn từ thuở nhỏ giữa anh ta và bạn thân.
Tôi nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, trong khoảnh khắc có chút thất thần.
Rõ ràng giây trước, tôi còn ở chính nghĩa địa của mình, nhìn anh ta và Tần Miểu Miểu ôm nhau, sốt ruột đến mức linh h/ồn suýt đ/âm nát bia m/ộ.
"Yểu Yểu, em sao vậy, ngẩn người gì thế?"
Có lẽ thấy tôi nửa ngày không trả lời, chồng tôi ngừng kể, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không ngờ lại chạm phải ánh mắt trống rỗng mờ mịt của tôi.
"À, không có gì, em chỉ đang nghĩ, qu/an h/ệ của anh và Dương Thành Cương tốt như vậy, vậy chắc qu/an h/ệ với vợ anh ta cũng tốt nhỉ?"
Vu Tư Minh nghe vậy khựng lại.
Trong đáy mắt có một thoáng hoảng lo/ạn cực lực che dấu, dù anh ta cố gắng che giấu đến đâu, vẫn bị tôi bắt được ngay lập tức.
"Nói gì vậy, lúc bọn họ kết hôn, anh đang đi du học ở nước ngoài, không về tham dự được, nói ra cũng thấy tiếc, chúng ta qu/an h/ệ tốt như vậy, Thành Cương kết hôn anh còn không tham gia, lần này bố anh ấy mất, chúng ta gửi nhiều tiền phúng viếng một chút nhé."
Tôi nhếch mép.
"Được thôi."
Ở nơi Vu Tư Minh không nhìn thấy, lòng bàn tay tôi nắm ch/ặt lấy vạt áo, bề ngoài nhìn như bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng bên trong lại sớm đã đầy sóng ngầm.
Toàn thân lạnh toát, có một loại xúc động muốn cắn ch*t anh ta, khó khăn lắm mới kìm nén được.
Cái lạnh này, một nửa đến từ sự h/ận th/ù thấu xươ/ng, một nửa đến từ sự vui sướng khi được trọng sinh.
Hôm nay là ngày đưa tang bố của bạn thân Vu Tư Minh.
Chúng tôi đặc biệt trở về quê để viếng tại linh đường.
Ngày này kiếp trước, cũng chính là ngày anh ta cấu kết với Tần Miểu Miểu bắt đầu mượn mệnh của tôi.
Tôi kìm nén t/âm th/ần, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tiếp theo, còn có một màn kịch hay để diễn.
Vừa bước vào linh đường, Dương Thành Cương và Tần Miểu Miểu đã cùng nhau nghênh đón.
Chúng tôi vừa cúi chào xong, Tần Miểu Miểu đã vội vàng nắm lấy tay tôi.
"Ôi chao, Yểu Yểu, luôn nghe Tư... à, không phải, luôn nghe Thành Cương nhắc đến cô, hôm nay cuối cùng cũng gặp được rồi, cảm ơn hai người đã lặn lội đường xá xa xôi đến đưa tiễn bố chồng tôi, tôi nhất định phải dập đầu hai cái để cảm ơn cô."
Khi cô ta nói, ánh mắt vô tình liếc qua Vu Tư Minh, đáy mắt còn lóe lên một tia âm đ/ộc tà/n nh/ẫn.
Kiếp trước tôi quá ngốc, dù cảm thấy kỳ lạ, cũng chưa bao giờ để ý đến những chi tiết này.
Tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng hơi dùng sức, đột ngột rút tay mình về, lùi lại phía sau một bước.
"Xin lỗi nhé, tôi là người theo đạo Phật, hơn nữa lại khá thành kính, không thể để người khác bái lạy mình được, sư phụ bảo tôi, sẽ bị tổn thọ."
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ "tổn thọ".
Vừa nói, vừa nhìn về phía chồng.
Anh ta biết tôi đang nói dối.
"Yểu Yểu..."
Chồng tôi muốn nói lại thôi, nhưng vừa mở miệng đã bị ánh mắt đầy ý nghĩa của tôi ngăn lại, dù sao thì bây giờ vẫn chưa trở mặt, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó tôi mới quay đầu nhìn thẳng vào Tần Miểu Miểu.
"Nếu cô thực sự muốn dập đầu, cô cũng có thể dập đầu với chồng tôi, dù sa
o chúng ta cũng không quen biết, tôi chỉ là đi cùng anh ấy thôi."