Tôi quen Viên Diệu trước khi gặp lại Yến Kỳ.
Cô ấy đến thực tập ở công ty tôi, sau vài lần trò chuyện thân thiết thì rủ tôi đi ăn, tình cờ lại gặp Yến Kỳ ở nhà hàng - và mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Cô ấy nói cha mẹ ly hôn từ sớm, hiện đang sống với mẹ.
Nghĩ lại, thì tên trước đây của cô ấy… chắc hẳn là Yến Diệu.
Tôi đứng lặng bên cửa sổ, chẳng biết từ khi nào đèn trong phòng đã bật sáng.
Vài sinh viên đi ngang qua nhìn thấy, Lý Đình vội kéo tôi ra ngoài.
Lên xe rồi mà tôi vẫn chưa hoàn h/ồn.
Hình nền điện thoại, Yến Kỳ như con q/uỷ nhe răng cười với tôi.
"Đây là cái bẫy."
Lý Đình thở hổ/n h/ển:
"Cái gì cơ?"
"Ngay từ khi tiếp cận tớ, rồi vô tình 'giúp' tớ gặp lại Yến Kỳ - mọi thứ đều có sắp đặt. Tất cả đều là để đưa Bạch Chỉ sống lại trong thân x/á/c của tớ."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên chói tai, là Yến Kỳ.
Anh ta vừa mở miệng liền hỏi tôi đang ở đâu, giọng nói dịu dàng đến mức khiến tôi tưởng mình bị ảo giác.
Tôi nghẹn đến mức buồn nôn, chẳng nói được gì, Lý Đình phải cầm máy, viện cớ chúng tôi đi ăn rồi gác máy.
"Đúng là giọng anh ta… chẳng lẽ là mượn x/á/c Lý Dương sống lại?"
"Khả năng cao là vậy."
Tôi nuốt khan, giọng run run:
"Anh ta biết mình sắp ch*t nên bảo Viên Diệu tiếp cận Lý Dương."
"Đợi sau khi ch*t, cô ấy sẽ cho Lý Dương uống thứ dầu x/á/c kia…"
Từng chi tiết dần khớp lại với nhau, tôi chỉ cảm thấy như có một luồng nguy hiểm rình rập quanh mình.
"Sau khi sống lại, anh ta và Bạch Chỉ sẽ quay về bên nhau. Nhưng không ngờ Bạch Chỉ gặp t/ai n/ạn bất ngờ."
Lý Đình nghe đến đây cũng hiểu ra:
"Nên hắn mới nhắm vào cậu, cưới cậu chẳng qua để Bạch Chỉ sống lại trong thân x/á/c cậu?"
Tôi gật đầu.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cái đầu cá bị vứt cạnh chiếc c/ưa điện.
Con mắt trắng dã của con cá - giống hệt tôi bây giờ.
Chưa ch*t, nhưng chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Ngoại hình của tôi đang dần trở thành Bạch Chỉ.
Hai tháng nữa, có lẽ thân x/á/c này sẽ không còn là của tôi.
Vậy tôi sẽ ch*t?
Hay là trở thành một kẻ đứng nhìn như xem tivi, nhìn Bạch Chỉ sống cuộc đời của tôi?
Lý Đình khó mà tiếp nhận nổi sự thật này.
"Ly hôn đi! Về nhà tớ ở."
"Không không!"
Cô ấy lại lắc đầu.
"Báo cảnh sát! Chúng ta phải báo cảnh sát!"
Nhưng… ai sẽ tin chứ?
Loại tà thuật cổ xưa này?
Tôi lắc đầu, trong lòng ngoài sợ hãi còn có uất ức.
Hóa ra tất cả những gì gọi là hạnh phúc - chỉ là lừa dối.
"Tớ không thể ly hôn."
Tôi không muốn dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Cảnh sát nói chưa tìm thấy th* th/ể của Bạch Chỉ, nghĩa là cái x/á/c đó đã bị Yến Kỳ giấu đi.
Phải tìm thấy x/á/c, rồi mới báo cảnh sát được.
"Cậu đi/ên rồi à?"
Lý Đình trợn mắt.
"Nếu hắn ta còn bắt cậu uống cái thứ kinh t/ởm đó thì sao?! Cậu không muốn sống nữa à?!"
Tôi lấy trong túi ra một chai nhỏ, bên trong là thứ nước màu trắng đục, thoang thoảng mùi sữa.
Đó là "th/uốc bổ" mà Yến Kỳ pha cho tôi uống mỗi sáng.
"Nếu anh ta muốn hồi sinh Bạch Chỉ…"
Tôi nhìn sang chú mèo hoang dưới gốc cây, bỗng túm lấy nó.
Con mèo cào tôi một phát, m/áu chảy ròng ròng, nhưng tôi vẫn cưỡng ép nó há miệng ra.
Tháng đầu tiên, ngoại hình thay đổi.
Tháng thứ hai, tính cách thay đổi.
Đêm trăng tròn của tháng thứ ba - chính là thời khắc đoạt h/ồn.
"Hai tháng còn lại, đủ để tớ tìm thấy x/á/c cô ta."