Buổi phỏng vấn tuyển sinh cao học.
Hà Dĩ Xuyên ngồi giữa dãy giám khảo, đặt câu hỏi cuối cùng cho tôi: "Nếu bệ/nh nhân của em dị ứng với Rocephin, em sẽ xử lý thế nào?"
Tôi hồi hộp trả lời: "Bảo họ ăn ít bún lòng thôi ạ."
Các giám khảo khác bịt miệng, vai run lẩy bẩy.
Chỉ Hà Dĩ Xuyên nhíu mày nhìn tôi đầy chán gh/ét: "Sao chọn tôi làm nguyện vọng một?"
Tôi thành thật đáp: "Vì thầy đẹp trai ạ."
"Phụt..."
Nữ giám khảo bên cạnh bật cười thành tiếng.
Tôi bước ra, mặt nhăn như khỉ đột.
Nhóm thí sinh xếp hàng phía sau đồng loạt giơ ngón cái: "Khiến cả hội đồng cười như pháo rang thế này, đệ nhất thiên hạ rồi! Chắc chắn đậu!"
Chắc cái cù mông ấy! Hà Dĩ Xuyên nhất định sẽ loại tôi cho mà xem.
Nhưng nghĩ đến việc phải chơi khăm thiên hạ, tôi ngẩng cằm tự tin: "Đương nhiên rồi!"
Đang thấp thỏm chờ kết quả thì nhận tin nhắn mẹ: "Cưng yên tâm, mẹ đã chạy qu/an h/ệ rồi. Lần này đậu chắc."
Tối đến, danh sách trúng tuyển hiện lên.
Ngoài dự đoán, tôi có tên và là học trò duy nhất của Hà Dĩ Xuyên.
Những thí sinh bị loại được chia về viện trưởng, hậm hực đòi lý do.
Hà Dĩ Xuyên: "Các em quá ưu tú, không đủ thử thách."