Trong vài ngày sau đó, tôi hoàn toàn không thấy bóng dáng Lâm Nghê đâu cả.
Thế nhưng hắn lại chẳng hề quên con cá là tôi, mỗi ngày đều nhắn tin hỏi han ân cần, tình thoại và lời ngon tiếng ngọt cứ như không mất tiền mà dồn hết vào miệng tôi.
Ba ngày sau, khi Lâm Nghê lại xuất hiện trước mặt tôi, phản xạ đầu tiên của tôi là đưa tay che mũi, suýt nữa không giữ nổi biểu cảm trên mặt.
Mùi trên người hắn quá kỳ quái, là thứ mùi pha trộn giữa sự th/ối r/ữa và một chút ngọt tanh.
Cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã ngửi ở đâu.
Thấy tôi lùi lại, nụ cười trên mặt Lâm Nghê khựng lại trong giây lát, biểu cảm thậm chí còn có vẻ tủi thân:
“Bảo bối, em gi/ận anh à?”
“Anh không cố ý mấy ngày không đến gặp em đâu, mấy hôm nay anh bận làm một chuyện lớn.”
“Vừa giải quyết xong là anh lập tức đến tìm em ngay đấy, nhớ em muốn ch*t luôn…”
Hắn không đợi tôi nói gì, kéo tôi thẳng đến khách sạn.
Tôi cũng muốn xem xem cơ thể hắn có biến đổi gì thêm không.
Lúc quần áo vừa cởi ra, tôi suýt nữa hít phải một ngụm khí lạnh.
Trước ng/ực hắn đã mọc đầy lớp vỏ cây khô cằn.
Một số mảng vỏ bị nứt, để lộ ra khe hở, bên trong là một khối thịt th/ối r/ữa đỏ hồng xen trắng.
Ấy thế mà sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, thậm chí còn ưỡn ng/ực ra một cách đầy kiêu hãnh.
Cảnh tượng trước mắt vừa quái dị vừa buồn nôn.
Tôi đi vòng quanh hắn một vòng, phát hiện lớp vỏ sau lưng còn dày và cứng hơn nhiều.
Tôi đưa tay chọc nhẹ một cái, Lâm Nghê lập tức xoay người lại, vẻ mặt có phần chột dạ.
“Bảo bối, sau lưng anh có gì à?”
Tôi hình như đã hiểu vì sao lớp vỏ sau lưng hắn lại dày hơn.
Tôi tặc lưỡi, cố tình nói: “Có mấy vết xước đỏ lắm đấy.”
“Anh mấy ngày không liên lạc với em, thật ra là đi hú hí ở đâu đúng không?”
Tôi cầm lấy đồ rồi đ/ập cửa bỏ đi.
Lâm Nghê trần như nhộng định đuổi theo, nhưng tiếc là tôi chạy quá nhanh.
Tôi chẳng thèm có qu/an h/ệ gì với một kẻ trông như vậy đâu.