Chu Kỳ là quản gia của tôi.
Ng/ực to, tính khí nóng nảy.
Thân hình nóng bỏng, ít nói.
Trong ký ức mờ nhạt của tôi, hồi nhỏ hắn thường xuyên cười. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn lại trở lên lạnh nhạt với tôi…
Tôi muốn bênh vực cho cơ bắp của hắn.
Khổ luyện đến mức vòng ng/ực 108cm, chẳng lẽ chỉ để mặc mấy cái áo sơ mi cúc bí tử này suốt ngày?
Đẹp trai đã đành, cách ăn mặc cũng đại khái thế.
"Giữa mùa hè vẫn mặc vest đeo cà vạt, nóng lắm phải không?" Tôi cười tủm tỉm tỏ ra thông cảm: "Thôi đừng mặc đồng phục nữa, dù sao cũng chỉ có hai ta ở nhà."
Chu Kỳ từ chối dứt khoát: "Tôi không nóng, cảm ơn thiếu gia."
Cứng đầu!
Tôi nghiến răng nghiến lợi tức gi/ận.
Trước khi đi ngủ, tôi lướt mạng, vô tình thấy từ lạ: Nam mama.
Nghe thật hiền hậu.
Vì chưa từng nghe qua, nên tôi hiếu kỳ tra c/ứu, kết quả một cước đ/á tung cánh cửa bước vào một thế giới mới.
Màn hình ngập tràn body chuẩn khiến tinh thần tôi phấn chấn cả lên.
[Từng người một, dám trái đạo đức nam giới như thế ư?]
[Phẩm giá đâu? Giới hạn đâu? Địa chỉ nhà đâu?]
Tôi cười nắc nẻ trước mấy bình luận thả thính trá hình, tay r/un r/ẩy lướt phải livestream múa cơ bụng của hotboy.
[Haha, anh đẹp trai ngại quá, đang ăn thạch mà hút ngay vào ng/ực anh rồi, chuyện này oái oăm thật haha, làm lại lần nữa đi.]
[Danh tiếng lừng lẫy, tốt x/ấu đủ đường, trước kia là quá khứ, hiện tại thành bi/ến th/ái.]
[Hoa tàn, người tạch, tình anh - never say goodbye.]