2
Ôn An đang nấu cơm cho tôi.
Đầy tò mò, đi tới đi lui trong ngôi nhà mà chúng sống cùng nhau năm này, khắp nơi đều là hơi thở của chúng nhưng thể giữ nó lâu trong đầu.
Đi tới đi lui, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, tức chạy đến mặt Ôn An hỏi: “Hòa An, em còn bao nhiêu thời gian?”
Ôn An đưa cánh tay ôm giọng nói: “Bé đừng những điều này, hãy bước qua, em phải dũng qua.”
“Em thật sự có thể qua sao?”
“Đương nhiên có Ôn An lên trán cái, khiến hoàn toàn tâm.
Lúc ăn cơm, qua loa mấy ngụm canh trứng hoa, lúc buông chén, khỏi hoảng hốt, qua lúc, to hai mắt mê hỏi đàn ông là ai?”