11
Tiếng máy móc phát ra âm thanh quen thuộc từng giây một, hòa cùng mùi th/uốc sát trùng khó chịu.
Cơn đ/au quặn thắt trong dạ dày khiến tôi tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Mở mắt ra, tôi chán gh/ét nhận ra mình lại ở trong bệ/nh viện. Những bức tường trắng toát, lạnh lẽo bao quanh tôi.
Trong đầu hiện lên ký ức khi tôi bị c/ắt bỏ tuyến thể. Nỗi sợ hãi từ lúc đó vẫn ám ảnh, khiến cơ thể tôi bất giác r/un r/ẩy.
Tôi rút kim truyền dịch khỏi tay, lảo đảo tìm đến bác sĩ tâm lý mà tôi đã quen – bác sĩ Lộ.
Mới chỉ vài ngày thôi, nhưng tôi đã g/ầy đi đến mức chiếc áo bệ/nh nhân rộng thùng thình.
"Tần Niệm, trạng thái hiện giờ của cậu rất tệ"
Bác sĩ Lộ nhìn tôi đầy lo lắng. Anh ấy là một beta rất ôn hòa, nói chuyện với anh khiến tôi cảm thấy thoải mái.
“Bác sĩ Lộ, tôi thật sự rất đ/au khổ. Tôi không thể buông bỏ quá khứ"
Những tổn thương, ký ức đ/au đớn luôn hiện hữu trong đầu tôi, không cách nào xua đi được.
Gần đây, tôi thường xuyên ngất xỉu, cơ thể không ngừng r/un r/ẩy không kiểm soát.
Da dẻ xanh xao, tóc rụng từng nắm, thậm chí thỉnh thoảng còn nôn mửa, tiêu chảy.
Tôi cảm giác mình sẽ không sống được lâu nữa.
"Tần Niệm, cậu cần rời xa những con người và môi trường đã làm tổn thương cậu"
"Cậu xứng đáng có một cuộc sống mới, không nên bị nh/ốt mãi trong quá khứ"
Bác sĩ Lộ nắm lấy tay tôi, khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ căng thẳng xen lẫn ngượng ngùng.
"Nếu cậu không chê, tôi nguyện ý chăm sóc cậu cả đời. Tôi thích cậu"
Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Đúng lúc tôi còn đang im lặng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh. Tống Thời Việt với gương mặt tối sầm xông vào.
"Cậu dám cư/ớp vợ tôi? Tần Niệm là của tôi! Cậu dựa vào đâu mà thích cậu ấy?”
Anh ta lao tới túm lấy cổ áo bác sĩ Lộ, ánh mắt đỏ ngầu như muốn th/iêu ch/áy mọi thứ.
"Vợ anh? Tần Niệm đã sớm muốn ly hôn rồi. Chính anh là người đang giam cầm cậu ấy"
Bác sĩ Lộ không hề nao núng, nhìn thẳng vào mắt Tống Thời Việt.
"Liên quan gì đến cậu? Đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ tâm lý sao?”
Tống Thời Việt gi/ận dữ ch/ửi rủa, rồi tung một cú đ/ấm. Hai người lao vào đ/á/nh nhau.
Tôi muốn ngăn cản, nhưng cơ thể yếu ớt không thể làm gì được.
Cuối cùng, bác sĩ Lộ tung một cú đ/á vào bụng Tống Thời Việt, khiến anh ta lảo đảo.
"Nếu anh còn muốn Tần Niệm sống sót, thì hãy buông tha cho cậu ấy!”
12
Tống Thời Việt lập tức ngừng tay.
Anh ta đứng ngây người, khắp người đầy thương tích, hỏi với giọng r/un r/ẩy:
"Ý cậu là gì?"
Bác sĩ Lộ cười nhạt, ném tập hồ sơ điều trị của tôi về phía anh ta.
Hồ sơ này đã được lưu giữ từ khi tôi được chẩn đoán mắc bệ/nh trầm cảm.
Trong đó ghi chép đầy đủ trạng thái và tình hình sức khỏe của tôi mỗi lần đến gặp bác sĩ.
Tống Thời Việt vội vã lật xem từng trang, đến cuối cùng, anh ta bật khóc nức nở.
"Niệm Niệm, xin lỗi em"
Câu xin lỗi này, tôi đã nghe đến phát chán. Giờ đây, nó chẳng còn khiến tôi bận tâm nữa.
Anh ta khuỵu gối xuống sàn, ôm ch/ặt lấy tập hồ sơ, khóc lóc không còn chút tôn nghiêm.
Người từng là Chủ tịch cao cao tại thượng của nhà họ Tống, giờ đây thê thảm chẳng khác gì một kẻ lang thang.
Tóc tai rối bời, bộ vest nhàu nát, gương mặt đầy vết thương, anh ta khóc đến mức không thở nổi.
Tôi cuối cùng nhận ra rằng mối qu/an h/ệ này không chỉ làm tổn thương mình tôi.
Khi sự thật được phơi bày, Tống Thời Việt cũng đã phải chịu đựng nỗi đ/au đớn vô cùng lớn.
Người mà anh ta hành hạ suốt nhiều năm trời lại chính là người tình trong mộng mà anh từng tìm ki/ếm.
Sự thật này khiến Tống Thời Việt không thể chấp nhận được, anh rơi vào trạng thái tiều tụy, kiệt quệ.
Nếu ngày đó người ch*t là tôi, bí mật này sẽ không bao giờ bị vạch trần.
Anh và anh trai tôi có lẽ sẽ luôn sống hạnh phúc bên nhau.
"Tống Thời Việt, đừng khóc nữa. Tôi không h/ận anh"
"Nhưng mối qu/an h/ệ này đã sai lầm quá lâu rồi. Tôi đã bị tổn thương quá nhiều. Hãy ly hôn đi"
"Tôi không còn sức để yêu ai nữa"
Vì sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, Tống Thời Việt đồng ý với yêu cầu ly hôn.
Anh nói rằng sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ theo đuổi tôi một lần nữa, sẽ tổ chức một lễ cưới thật sự thuộc về tôi, để bù đắp mọi sai lầm trong quá khứ.
Tôi cuối cùng cũng nhận được tờ giấy ly hôn. Một cảm giác tự do lan tỏa trong lòng, như thể những sợi dây trói buộc tôi bấy lâu nay đã biến mất.
---
Ngày giỗ của anh trai đến, tôi lại một lần nữa quay về nghĩa trang nhà họ Tống.
Hôm đó, tôi đã trả lại mạng sống của mình cho anh trai.