Từng bước không rời

Chương 8

26/07/2025 19:58

“Mất điện rồi?”

Trước mắt chỉ thấy một màu đen kịt, duy nhất nút báo động phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo.

“Ừ, không giống sự cố ngẫu nhiên.”

Không phải ngẫu nhiên, vậy là do người cố ý.

Mấy năm nay gặp không ít vụ trả th/ù cố tình, nhưng tình huống như thế này vẫn là lần đầu.

Tim vẫn đ/ập thình thịch, tôi ép bản thân bình tĩnh lại, rút điện thoại ra.

May là sau khi rời khỏi hai tầng đó, tín hiệu đã trở lại bình thường.

Viết một câu tóm tắt tình hình đơn giản, anh cả lập tức trả lời: [Đừng sợ, anh tới ngay.]

Thực ra cũng không sợ, một mình bị mắc kẹt có thể hoảng hốt, nhưng giờ bên cạnh còn có Chu Kiều nữa, có anh ở đây...

Tim bỗng thắt lại.

Trạng thái của Chu Kiều hình như không ổn.

Hơi thở nặng nề, thân nhiệt cao, cơ bắp căng cứng.

“Chu Kiều?”

Đáp lại tôi là một ti/ếng r/ên rỉ mơ hồ.

Tôi lập tức căng thẳng.

Bình thường trên bàn đàm phán ứng biến nhanh nhẹn, lời lẽ sắc bén, giờ đây lại ấp a ấp úng, nói không ra lời.

“Anh... Anh thả lỏng đi... Tôi ở đây rồi.”

Trước khi thuê Chu Kiều, tôi đã điều tra kỹ lưỡng về nền tảng của anh.

Còn dùng th/ủ đo/ạn đặc biệt để lấy được hồ sơ điều trị tâm lý của anh với bác sĩ.

Hơi vô đạo đức, nhưng vì sự an toàn của bản thân, đạo đức là cái đếch gì.

Dù sao Chu Kiều ở độ tuổi này, đang đỉnh cao về tư duy và thể lực, bỏ qua khoản th/ù lao khổng lồ mà sớm giải nghệ chạy tới làm vệ sĩ, quá kỳ lạ, khó mà không nghi ngờ.

Mấy lần trị liệu tâm lý của anh đều rất ngắn, sau khi theo tôi, anh không tìm bác sĩ nữa.

Tôi tưởng anh đã chữa khỏi, ít nhất cũng buông bỏ rồi, nhưng tình huống hiện tại rõ ràng là không.

Môi trường tối tăm chật hẹp này, một lần nữa kích hoạt chấn thương tâm lý của anh – ba năm trước trong một nhiệm vụ, anh và đồng đội bị một vụ n/ổ phong kín dưới tấm bê tông. Không gian chật hẹp, chân tay không thể duỗi ra.

Bốn ngày sau, họ được giải c/ứu.

Chính x/á/c mà nói, là Chu Kiều được giải c/ứu.

Đồng đội của anh bị thương nặng, đêm xảy ra vụ n/ổ đã ngừng thở.

Chu Kiều bị mắc kẹt trong không gian nhỏ đó, lặng lẽ cảm nhận người kia từng chút mất đi thân nhiệt, từng chút sưng phồng lên, dần dần bốc mùi hôi thối.

Mà bất lực.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm