Hôn Nhân Thất Bại

Chương 12

08/10/2025 10:24

Sau khi nhập học, tôi nhanh chóng lao vào luyện tập.

Vệ Tuyên hành động rất nhanh, đội ngũ của tôi đã bắt đầu hình thành và khối lượng tập luyện cũng tăng lên đáng kể.

Vệ Tuyên đã đến thăm tôi vài lần, lần nào cũng hỏi một câu: "Dạo này em có liên lạc với Tống Giản không?"

Tống Giản à...

Ngày nào tôi cũng tập luyện cật lực, chẳng còn sức đâu nghĩ ngợi lung tung.

Hình như Tống Giản cũng bận rộn, tôi không tìm anh ta mà anh ta cũng chẳng đến gặp tôi.

Dù chúng tôi là vị hôn phu trên danh nghĩa, nhưng thực tế không khác gì một mối tình chớp nhoáng.

Gặp nhau thì quấn quýt không rời, không gặp thì cứ như tuyệt giao.

Suy nghĩ một hồi, tôi nhắn cho anh ta qua WeChat thông báo thứ Tư tuần sau sẽ chính thức thi đấu với tư cách vận động viên quần vợt chuyên nghiệp.

Tối hôm đó nhận được hồi âm: "Nhất định sẽ đến."

Thế nhưng khi trận đấu bắt đầu, tôi liếc mắt dò tìm khán đài vẫn không thấy bóng dáng Tống Giản đâu.

Tôi nhíu mày cảm thấy hơi bực bội, nhưng rồi nhanh chóng tự an ủi: Dân kinh doanh mà, bận rộn là đương nhiên.

Đang định rút tầm mắt thì bất ngờ nhìn thấy một nhân vật không ngờ tới - Tề Nhiên.

Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ về cậu.

Ban đầu cố ý né tránh mọi thứ liên quan, dần dần thành quen.

Hình bóng và giọng nói cậu mờ nhạt dần trong ký ức.

Cho đến hôm nay, khi đối diện lần nữa, cảm giác bất lực xưa lại ùa về.

Tôi thở dài, chuyển hướng ánh mắt trước khi cậu kịp giơ tay ra hiệu với tôi.

Tôi đại khái đoán được Tề Nhiên đang tính toán gì.

Như mọi khi, sau khi gây chuyện lại tự cho mình thời gian "ng/uội", rồi gặp mặt lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì.

Nếu tôi cố chấp thì bị chê là hẹp hòi, còn giả vờ độ lượng thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Chiêu này cậu ấy dùng đã thành thục: những trận đấu hứa đến rồi thất hứa, bữa tối bỏ dở giữa chừng, nụ hôn vội vã kết thúc vì bạn bè...

Nhưng lần này, chuyện giữa chúng tôi đâu chỉ đơn giản là trận đấu hay nụ hôn?

Cái gọi là "bậc thang hòa giải" của cậu với tôi chỉ là trò hề.

Dù sao tôi đã đính hôn rồi.

Lần nữa tìm ki/ếm Tống Giản trong vô vọng, huấn luyện viên vỗ vai nhắc tôi vào sân.

Lau mặt bằng khăn, tôi bước vào sân đấu giữa tiếng reo hò.

Trận đấu kết thúc trong thắng lợi sát nút.

Toàn thân rã rời phải nhờ trợ lý đỡ vào phòng thay đồ, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi vì sự hưng phấn tột độ.

"Trận này em đ/á/nh rất vui nhỉ?"

Ngẩng đầu lên, Tống Giản đang ngồi trên chiếc ghế dài duy nhất, nở nụ cười tỏa nắng.

Trợ lý nhanh trí lui ra ngoài.

Tôi khẽ chế nhạo: "Anh vừa tới đúng không?"

"Giọng điệu của em rất chắc chắn."

Tôi nhanh nhẹn cởi áo phông, cởi trần, dùng khăn lau mồ hôi.

"Th/ủ đo/ạn này tôi thấy nhiều rồi. Đột nhiên có việc, không kịp đến đúng giờ, thì dứt khoát lợi dụng lúc tan trận trà trộn vào, rồi nói vài câu chung chung như 'đ/á/nh hay lắm', 'trận đấu tuyệt vời' để lấp liếm, tạo ra một ảo giác là anh đã xem toàn bộ trận đấu."

Tống Giản trầm ngâm hỏi: "Em thường bị đối xử qua quýt thế sao?"

Gật đầu: "Chỉ cần họ há miệng là tôi biết sắp thốt ra thứ gì."

"Có gi/ận không?"

Tôi thành thật đáp: "Không đáng gi/ận. Người lớn ai cũng có việc, nếu họ còn chịu bỏ công nghĩ cớ để qua mặt tôi, nghĩa là vẫn xem trọng tôi đấy chứ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm