Nhưng mà, Tri đã thời ngăn ta lại.
Hai giằng co nhau, từ đầu đến cuối luôn tỏ gan hèn yếu, rốt cuộc phút này nữa, lộ vẻ hung tợn.
Hứa Tri giằng co ta, gằn giọng hỏi: "Cậu loạt nhiệm đúng không?"
Thanh gan chợt cười.
"Gi*t Không không, tham nhiệm vụ, chỉ điều nhiệm của ch*t tất cả mọi người, nên vẫn luôn trang, để các buông lỏng cảnh giác, sau đó đ/á/nh tan tác từng một."
Trong đang giằng co, ta cười to nói:
"Vẫn chưa rõ sao? Chúng ta bị đó đùa bỡn! Căn hề tên loạt nào vốn dĩ tham nhiệm bảy người, ai thể sống đến cuối cùng, ai thể ch*t tất cả mọi người, duy nhất còn sống loạt kia!"
Thì như vậy. .
Sân thượng vắng tanh, siết ch/ặt đèn pin, chuẩn bị đến giúp Tri.
Nhưng mà.
Thanh gan hành động rất ta móc con d/ao, tà/n nh/ẫn đ/âm về phía Tri!
"Hứa Tri!"
Tôi hô to tiếng, chạy về phía Tri.
Cả ba chúng đứng ở rìa sân thượng, thật thì Tri thể thoát, lại tránh, gắng gượng chịu d/ao của thế đẩy .
Tôi bị Tri đẩy sân thượng.
Mặt hướng trời.
Khoảnh khắc rơi nhìn gan hiện ở mép sân thượng, dường như muốn nhảy xuống.
Nhưng giây kế tiếp, Tri hiện, ch/ặt lấy niên, đồng thời dùng d/ao găm đ/âm mạnh cổ ta…
Cơ thể trọng lượng, đầu óc trống rỗng, tầm chỉ thể nhìn gương mặt của Tri.
Anh ch/ặt mỉm cười nhìn tôi.
Trong tầm tôi, đã câu.
Bên tai toàn tiếng gió, nghe rõ gì thể nhớ khẩu hình của anh.
Nói thì chậm, thực tế thì chỉ chớp mắt.
Tôi nhắm cảm giác trọng lượng bao trùm lấy tôi, rõ ràng chỉ mấy tầng lầu, lại cảm mình rơi cực kỳ lâu. .
Tiếp sau đó, dường như ánh sáng chiếu cực kỳ nhức mắt.
Tôi chậm rãi mở ra.
Đây đâu?
Đập trần nhà trắng như tuyết, cùng mùi nước khử trùng gay mũi.
Đây là. .