Đêm đó tôi và Kỷ Thưởng đi bộ trên đường đến tận sáng.

Sau lời tỏ tình đó, không ai nói thêm một lời nào.

Sáng sớm Phương Tế đã nhắn tin cho tôi, xin lỗi vì thất thái đêm qua và chuyển lại tiền cho tôi.

Tôi đoán đúng, anh ấy thật sự thất tình, buồn bã nên mới m/ua say.

Những ngày qua nỗi u sầu trong ánh mắt anh ấy đã có dấu hiệu từ trước.

“Là đàn ông à?”

Bên kia hiển thị đang nhập rất lâu, cuối cùng mới trả lời một chữ phải.

“Là người đàn ông tóc đen mặc áo choàng kia ạ?”

Lần này anh trả lời ngay lập tức.

“Không phải, anh ấy là lãnh đạo của anh.”

Tôi không khỏi lo lắng cho anh ấy, biết làm sao, dì Phương vẫn đang đợi anh ấy dẫn bạn đời về nhà.

Tôi lại nhớ đến mẹ mình, không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy bà sẽ không giống như dì Phương.

“Mẹ, con bị người ta tỏ tình rồi.”

“Thì yêu đi.”

Mẹ nhắn hai chữ đó xong rồi không có hồi âm gì thêm.

Tôi biết giờ này, mẹ tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, bếp núc nghi ngút hơi nước, lát nữa bà sẽ ăn uống qua loa rồi ra ngoài làm việc.

Tôi nghĩ, thực ra mình là người tự ti.

Tính cách đơn giản thô lỗ chỉ là lớp vỏ bảo vệ của tôi.

Tôi có người bố mà tôi không muốn nhắc đến, hoàn cảnh gia đình mà tôi không muốn nói nhiều, tầm nhìn hạn hẹp nông cạn.

Tình yêu là thứ duy nhất tôi có thể đem ra tặng, không thể dễ dàng cho đi.

Sau khi Kỷ Thưởng nói rõ, ngược lại hắn lại trở nên kín đáo hơn.

Rõ ràng đủ kiểu nói lời mạnh miệng không quan tâm tôi nghĩ gì, nhưng thực tế là hắn bắt đầu đối xử với tôi bằng một thái độ dịu dàng chưa từng có, hết sức thận trọng.

Tôi cũng dần phát hiện mình có không ít hiểu lầm về hắn.

Ngửi áo tôi là vì thấy thơm, nghe giọng nói tôi là vì thấy dễ thương.

Hắn cực lực muốn kiểm soát không động chạm tôi, nhưng hoàn toàn không nhịn được.

Sau không biết bao nhiêu lần hắn buồn ngủ muốn ch*t nhưng vẫn cố gắng ngồi đọc sách trong thư viện với tôi, tôi móc ngón tay hắn.

"Kỳ nghỉ dài có muốn về nhà em chơi không?"

Hắn lập tức tỉnh táo hẳn.

Con công khoe mẽ không ngừng ấy lập tức quay trở lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
10 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm