Khô mộc phùng đông

Chương 3 +4

28/12/2024 18:50

3

Cuối cùng phát điều hợp.

T/ai n/ạn xe xảy vào ngày qua, mà ba trước.

Nhưng, ai phát hôn mê, ký ức sót đó, có người thế tôi.

Tôi hỏi rất nhiều người, lại, mới dần dần ra.

Có vẻ...

người xuyên không, ba hôn nhập vào cơ sống.

Cô ta rất đi/ên.

Mượn cơ để bar, nhau.

Vui thì ném tiền chơi phố, quán bar tiện tay ném vào đám đông vạn tiền mặt.

Nuôi tám người nam sinh ngoài trường,

Tâm trạng tốt thì hành người xung quanh, người vô gia cư qua cô ta g/ãy chân.

Hơn nữa.

Cô ta Sở.

Cô ta mượn quyền thế nhà để làm nh/ục anh, bắt gối rót bắt mưa hoa.

Cô ta với tất cả mọi người...

Tiêu con chó Vãn.

Thậm sau làm nh/ục, cô ta còn xin gia đình ép làm vị hôn phu.

Ngay cả Hân khỏi liên quan đến cô ta.

Ngày trước tỉnh lại, cô ta nhân có mặt, ép Hân vừa vào thành phố chạy m/ua đồ cô ta hết đến khác, đến thứ cửa, Hân bao giờ trở về nữa.

Vết m/áu đỏ thẫm xe container, người qua đường nhìn thấy thảng thốt nên lời, đường đến bệ/nh viện, c/ứu được.

Cô bé bảy tuổi.

Sinh vùng núi, đầu tiên đến thành phố đời, bánh xe.

mắt người ngoài, tất cả điều này, do gây ra.

Tô Vãn.

4.

Tiêu Hân có tang lễ.

Nghe ngọn núi họ, đứa trẻ được ch/ôn núi, chí có cả m/ộ.

Một mình đến nhà họ Tiêu.

Khi nhìn thấy đáy mắt lập tức sự c/ăm vô tận.

"Cút đi!"

Tôi đưa thư giải viết dấu bằng tay: làm.

Nhưng thư x/é nát.

"Tôi muốn nghe, cút đi!"

Tiếng hét thu hút sự chú ý cha Sở, ông khập khiễng tới, dùng gậy anh: với cô như thế?"

"Đừng quên, giờ cô vị hôn thê con!"

"Vị hôn thê ư?"

Tiêu cười lạnh: “Cũng chính người Hân."

Nhắc đến con gái, rõ ràng mắt cha đỏ hoe nhưng vẫn cố nén nghẹn khẽ: "Đó số Hân được hưởng phúc, dù sao thì cô cố ý, hơn người rồi, người vẫn tiếp tục sống."

Ông thở dài tiếng, “Con có tốt với cô thì em gái con đáng giá..."

"Đủ rồi!"

Tiêu vốn luôn hiếu thuận, gầm gi/ận dữ, vì động, gân cổ hơi nổi lên, hoàn toàn còn vẻ điềm tĩnh tự chủ như trước đây.

"Trong mắt người, gọi tiền đồ còn quan trọng hơn cả mạng con gái hay sao?"

Anh lạnh nhìn tôi: “Trong mắt thì không."

"Hân em gái bất kể ai nó, đều..."

"Bốp!"

Lời t/át nặng ngắt đ/ứt.

cha r/ẩy dữ dội: “Im miệng!"

"Còn lời bậy bạ thì nhận tao cha!"

"Đi, xin lỗi cô đi."

Ngày đó.

Cha dùng gậy biết bao nhiêu lần, bắt xuống xin lỗi trước mặt tôi.

Tôi giơ tay ngăn đưa tay nhưng đẩy ra.

Trong làng vắng, thẳng lưng trước mặt phía sau dãy núi trùng điệp.

Rõ ràng mùa hè nhưng giọng còn lạnh hơn cả sương giá chạp phần.

"Cô xin lỗi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm