Tôi là sau này mới biết, mẹ Bùi Tụng với tư cách là bậc trưởng bối đã gọi điện cho trường xin nghỉ học một tuần cho tôi và Bùi Tụng.
Lúc ấy đã gần một tháng kể từ kỳ nh.ạy cả.m lần trước của Bùi Tụng, từ lần đó trở đi th/uốc ức chế của cậu ta không còn mất hiệu lực nữa.
Nhưng mỗi lần đề nghị cậu ta đi bệ/nh viện kiểm tra, cậu đều tìm cách từ chối.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là người hôm đó ngăn cảnh sát và bác sĩ xông vào biệt thự lại chính là Hà Giai Giai.
Giờ cô ta không biết tìm được số liên lạc của tôi từ đâu, thậm chí còn yêu cầu gặp riêng và giấu Bùi Tụng.
Khi tôi đến phòng riêng, cô ta đã gọi cả bàn đồ ăn đang ăn dở.
"Ngồi đi ngồi đi, đừng khách sáo."
Cô ta vừa nhai thức ăn vừa thản nhiên mời tôi.
Tôi ngồi xuống, cầm đũa ăn vài miếng cho có lệ, rồi đi thẳng vào vấn đề hỏi cô ta tìm tôi có việc gì.
Bùi Tụng chưa từng nhắc đến chuyện của cô ta với tôi, chắc không phải bạn gái cũ chứ.
"Ừm..." Cô ta nuốt xong miếng thức ăn, đôi mắt dài hẹp nhìn tôi, bất ngờ hỏi:
"Nghe danh anh Thời đã lâu, tôi muốn hỏi anh phân hóa thành omega từ khi nào vậy?"
Giờ mọi chuyện đã rõ, tôi cũng không cần giấu giếm sự thật.
Dù không hiểu sao cô ta nói nghe danh đã lâu, nhưng tôi chỉ coi đó là lời xã giao, liền đáp: "Hai năm trước."
"Ồ." Cô ta khẽ nói.
"Vậy thì tốt quá."
"Tôi chỉ muốn nói với anh, trước đây tôi và Bùi Tụng gặp nhau là vì cùng có nhu cầu, giữa chúng tôi không có tình cảm."
"Dạo này bố tôi cứ thúc tôi đi xem mắt, Bùi Tụng rất hợp tiêu chuẩn của ông ấy."
"Vừa hay trong tay tôi có thứ anh ta muốn, thế là chúng tôi hợp tác diễn vài vở kịch."
Cô ta đột nhiên thở dài, cười lên một tiếng đầy ẩn ý.
"Khổ thân anh ta quá, rõ ràng rất gh/ét pheromone của tôi, nhưng vì muốn có thứ mình cần vẫn cố nhẫn nhịn."
Tôi ngẩn người, không hiểu ý cô ta thực sự muốn nói gì.
"Nhưng, anh không muốn biết tại sao th/uốc ức chế của anh ta trong kỳ phát tình lần đó lại mất tác dụng sao?"
Cô ta chậm rãi nói.
Tôi nhíu mày.
".................. Liên quan đến cô?"
Cô ta lại thong thả ăn thêm miếng thức ăn.
"Thứ anh ta muốn quá quý giá, ngoài việc đóng kịch với tôi, đương nhiên phải trả thêm cái giá khác."
"Ví dụ như... dịch tuyến nguyên chất trong kỳ phát tình không dùng th/uốc ức chế."
Tôi đứng phắt dậy.
"Cô nói cái gì!?"
Dịch tuyến nguyên chất là thứ quan trọng nhất của alpha và omega, gần như tương đương với mạng sống.
Việc lấy dịch tuyến nguyên chất đồng nghĩa với việc thông tin sinh lý của alpha/omega này sẽ bị đem ra nghiên c/ứu, đồng thời gây tổn hại nhất định cho cơ thể.
Đây thường là thứ chỉ có người sắp ch*t muốn đóng góp cho khoa học mới hiến tặng.
Chưa kể Bùi Tụng còn là alpha ưu tú, việc lấy dịch tuyến chỉ khiến cơ thể cậu ta tổn hại thêm chứ không hề ít đi.
Chưa kịp nói gì, Hà Giai Giai lại tiếp lời.
"Đừng vội m/ắng tôi, thứ đó còn quý giá hơn nhiều, với lại tôi chỉ lấy 2cc để nghiên c/ứu, anh ta chẳng sao cả."
Tôi trấn tĩnh lại, hỏi bằng giọng trầm: "Cậu ta cần thứ gì?"
Đôi mắt cáo của Hà Giai Giai cong lên.
Cô ta nhìn thẳng vào tôi như hôm đó, rồi khẽ nói:
"Đương nhiên là thứ chỉ mình tôi có thể ki/ếm được."
"Ví dụ như..."
"Loại th/uốc cấm có thể biến beta thành omega."
Trên đường về nhà, đầu óc tôi vẫn văng vẳng lời Hà Giai Giai vừa nói.
"Là omega với nhau, tôi khuyên anh Thời nên cẩn thận."
"Bùi Tụng là tên đi/ên không hơn không kém đấy, để đ/á/nh dấu anh thậm chí còn dám xin tôi thứ th/uốc bị phát hiện là ăn đạn ngay."
"Sợ anh có phản ứng phụ nên còn học hỏi trước với tôi rất nhiều."
"Về nhà xong, anh thử xuống tầng hầm nhà anh ta xem?"
Từ sau lần trước, Bùi Tụng đã vòi vĩnh đòi tôi dọn đến nhà anh.
Bước vào cửa, tôi thấy Bùi Tụng đang nấu ăn trong bếp.
Nghe tiếng mở cửa, cậu ta cầm vá mút ra.
"Thời Lạc, cậu xem TV ăn hoa quả đi, tôi nấu xong rồi gọi cậu."
Tôi dạ khẽ, đợi cậu ta vào bếp liền quay sang phòng dẫn xuống tầng hầm.
Đi hết cầu thang, cuối cùng tôi cũng thấy cánh cửa đen tối phía dưới.
Tôi bước tới đẩy cửa.
Bên trong không tối tăm như tưởng tượng, khi bật đèn lên ánh sáng dịu dàng ấm áp tỏa ra.
Chiếc giường mềm mại có để sẵn xích sắt chưa dùng đến, bên cạnh còn rất nhiều lọ th/uốc, thậm chí trên bàn còn đặt máy đo điện tim.
Góc phòng có đặt một chiếc hộp.
Tôi bước tới, lục ra chiếc switch ngày nhỏ tôi từng chơi ở nhà Bùi Tụng, trong hộp toàn những game card tôi thích ngày xưa.