Tiểu Lỗi

Chương 3.2

01/08/2025 10:47

Tôi đạp xe phóng như bay, theo đường Quang Minh đuổi theo.

Đây là con đường chúng tôi thường cùng nhau về nhà.

Vượt qua mấy ngã tư liền, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Vĩ đâu cả.

Chắc là nó cùng cô gái kia đi đường khác rồi, nhưng cụ thể là đường nào thì tôi cũng không biết.

Tôi thầm ch/ửi Trần Vĩ trọng sắc kh/inh bạn.

Nhưng lại nghĩ, thằng này tuy "trọng sắc kh/inh bạn", nhưng với mối qu/an h/ệ của hai đứa tôi, cũng không đến nỗi lừa tôi chứ?

Nghĩ lại, trước đây nó chưa từng lừa tôi, có lẽ chỉ vì "sắc" chưa đủ "trọng" mà thôi.

Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng lúc nãy chỉ là mình bị hoa mắt, nhìn nhầm thôi.

Chuyện xảy ra vào tối thứ Sáu hôm đó.

Sáng hôm sau, cả Trần Vĩ lẫn cô gái kia đều không đến xưởng vẽ.

Lòng tôi dâng lên nỗi bất an, bèn tìm cớ gọi điện hỏi thăm.

Nghe máy là bố Trần Vĩ, chú ấy bảo Trần Vĩ có việc ra ngoài rồi.

Cúp máy, tôi lại tự an ủi: chắc nó hẹn cô gái đi chơi cuối tuần, quả nhiên thằng này có bản lĩnh.

Thứ Hai tôi đến trường học lớp văn hóa, Trần Vĩ vẫn vắng mặt.

Tôi gọi điện hỏi lần nữa, vẫn là bố Trần Vĩ nghe máy, chỉ nói Trần Vĩ bị ốm, vài hôm nữa sẽ đi học lại.

Mặc dù chú Trần nói với giọng bình thản, nhưng tôi luôn cảm thấy, hình như chuyện không đơn giản thế.

Cả tuần sau đó, Trần Vĩ đều nghỉ học.

Lại đến thứ Hai, chú Trần một mình đến trường.

Chú hỏi thăm tôi về chỗ ngồi của Trần Vĩ, rồi thu dọn hết tài liệu ôn tập trên bàn mang đi,

suốt quá trình cúi mặt không nói lời nào, sắc mặt không được vui.

Tôi giúp chú Trần thu dọn, rồi tiễn chú xuống lầu.

Ra đến cổng trường, tôi hỏi:

"Chú ơi, Trần Vĩ còn đi học nữa không ạ?"

Chú Trần không đáp, cúi đầu bước đi.

Đi được vài bước, chú quay lại, do dự giây lát, cuối cùng gắng gượng nói:

"Kim Giác à, Tiểu Vĩ luôn coi cháu là bạn thân nhất, nếu có thời gian... cháu đến thăm nó nhé."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
2 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
3 Thần Dược Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm