“A Dư không phải là cái máy đẻ để các người muốn làm gì thì làm!”
Năm đó, Giang Hoài Phong từng nói như thế trước mặt người nhà tôi — từng mạnh mẽ bênh vực tôi.
Nhưng tôi là một Beta không thể sinh con.
Tất cả nghi ngờ, tất cả những điều tôi không dám hỏi, đều được hé lộ vào cái ngày…
Anh ta đứng trước m/ộ anh trai tôi mà thì thầm lời yêu thương.
“A Dư, em trai của em… thật sự rất giống em. Mỗi lần nhìn cậu ấy, tôi cứ ngỡ như đang nhìn thấy em.”
“Chỉ là… cậu ta nhút nhát, yếu đuối, không như em mạnh mẽ, kiên cường. Tại sao năm đó, người ch*t không phải là cậu ta chứ?”
“A Dư, tôi sống thật mệt mỏi… Tôi nghĩ… mình sắp không chịu nổi nữa.”
“Nên… em sẽ tha thứ cho tôi, đúng không? Tha thứ cho tôi… vì đã ở bên một Beta thấp hèn ấy.”
Ha... Beta thấp hèn — Cũng chính là cái cách Cố Tinh Thần từng đ/á/nh giá tôi.
Nếu không phải vì một lần bốc đồng, tôi muốn đến thăm m/ộ anh trai, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nghe được sự thật k/inh h/oàng ấy.
Giang Hoài Phong… người anh ta yêu là anh trai tôi.
Anh ta hy vọng — người ch*t năm đó chính là tôi.
Anh ta đối xử tốt với tôi, cũng chỉ vì gương mặt này — gương mặt khiến anh ta có thể mượn rư/ợu giải sầu, mượn tôi để thay thế cho người anh trai đã khuất.
Thậm chí, anh ta thân mật gọi tôi là A Dư...
Vì tên anh trai tôi là Hạ Dư Thần.
Khi bí mật trong lòng bị phơi bày, vẻ ngoài tuấn tú của Giang Hoài Phong chợt méo mó.
“Em biết rồi…”
“Ừm. Vậy nên — biến đi. Anh và Cố Tinh Thần chẳng khác gì nhau cả.”
“A Dư, em thật quá ngây thơ… Cố Tinh Thần không đơn giản như em nghĩ. Ban đầu anh ta theo đuổi em, chỉ là vì anh thôi!”
“Ừ, tôi cũng có nghe rồi.”
Tôi nhàn nhạt đáp, nhưng ng/ực vẫn đ/au từng cơn dữ dội.
“Không, em không hiểu. Anh ta làm vậy là vì…”
Nói đến đây, Giang Hoài Phong đột nhiên dừng lại.
Tôi nhìn ánh mắt d/ao động của anh ta, trong lòng lóe lên một tia lạnh lẽo, rồi một mảng ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí...
Chẳng lẽ… người thích ăn xoài nhưng lại bị dị ứng, thích mì gói nhưng không thích nấu quá mềm, mê mẩn việc sưu tầm nam châm tủ lạnh từ khắp nơi trên thế giới… không phải là “người yêu cũ” nào đó của Cố Tinh Thần, mà chính là người đang đứng trước mặt tôi đây?
Tôi run lên, cố giữ bình tĩnh, hỏi:
“Pheromone của anh… có phải là hương hoa hồng không?”
Mắt anh ta lóe lên kinh ngạc:
“A Dư… em ngửi thấy rồi à?”
Thì ra là vậy.
Tôi khẽ cụp mi mắt xuống.
Sự cố chấp của Cố Tinh Thần, không phải vì h/ận Giang Hoài Phong… mà là vì yêu nhưng không thể có được.
Anh ta theo đuổi tôi — không phải để hơn thua với Giang Hoài Phong, mà là vì gh/en.
Cố Tinh Thần, anh rốt cuộc phải làm tổn thương tôi đến mức nào mới thấy hài lòng đây?
————————
Từ sau khi về nhà, Cố Tinh Thần bỗng trở nên ngoan ngoãn.
Ngoài thời gian đi làm, anh ta đều ở nhà với tôi.
Tôi nói với anh ta rằng chiếc nhẫn kia vô tình bị xe cán, chỉ còn lại mỗi viên kim cương.
“Không sao." — Anh ta đáp bằng giọng nhẹ tênh.
"Anh sẽ tự thiết kế lại một mẫu khác rồi nhờ họ gia công.”
"Nếu thiết kế riêng chắc sẽ mất nhiều thời gian, hay là… chúng ta dời ngày cưới lại?" — Tôi âm thầm quan sát sắc mặt anh ta.