Phía bên kia,Trình l o ạ n g o ạ n g chạy ngoài khu phim, đứng bên thở dốc hồi mới từ làm dịu giác r n r ẩ y lòng.
Lại câu chuyện thấy văng vẳng tai, liền nữa.
Trình muốn rời chiếc taxi nào.
Phía truyền tiếng bước chân,Trình lòng căng thẳng, nhìn, quả nhiên là Thẩm .
“Tịch Hòa!”
Trình lùi bước, hiểu rằng chỗ nào trốn.
Cô Thẩm dần dần tiến gần.
“Anh làm gì?”Trình giọng lùng.
Thẩm định nắm bị n é r á n h.
Cánh dừng giữa trung rồi từ hạ xuống: “Tịch thích.”
“Giải gì? Anh Giang liên quan tôi.” lùi thêm bước, tình giữ cách Thẩm Niên.
Thấy nhắc câu cùng mà Giang đã Thẩm lúc miệng nào.
Có nên tình không?
Nhưng đúng Giang đúng người đều tình là sai.
Nhưng... sai chỗ nào?
Chỉ vì cách xưng hô mà gái chồng người khác sao?
Thẩm lòng đầy rối bời, duy là thật i n.
Anh hít hơi thật sâu, định tiếng bỗng ai đó gọi phía sau.
“Tịch Chính là Hứa Ẩn.
Trình vội vàng chỉnh tâm trạng: “Hứa Ẩn, sao đuổi đây?”
Hứa Thẩm cái rồi nói: đạo diễn cả đoàn đợi ấy, đây tiễn ngờ là Thẩm đạo diễn tiễn cô.”
Trình lắc đầu: “Không đâu, vừa ấy. ngay đây, cần tiễn đâu.”
Vừa dứt lời, chiếc taxi đúng lúc liền giơ gọi, thêm câu nào hai người đàn ông mà luôn.
Nhìn chiếc rời Hứa mới Thẩm Niên.
“Thẩm đạo diễn chuyện Giang sao? Sao đây?”
Thẩm i tay, ánh mắt “Tôi đã rồi sao, chuyện lượt quản.”
Hứa chút ợ ã i thẳng vào “Nhưng chuyện quản.”
“Thẩm tiên sinh, đối là thế? giác giống là người thân đơn thuần đâu.” Hứa nhướn mày, môi hơi nhếch nụ cười a a i.
Hai người đàn ông đứng đối diện, Hứa đứng dưới ánh trời, còn Thẩm đứng bóng tối, bầu khí trở nên n g ẳ n g.
Tình Thẩm giống bóng tối này, dường mãi bước ánh sáng.
Ánh mắt đầy a a i Hứa Thẩm Niên, dám khai tình không, dám cả người không?
Anh dám, hiểu làm vậy.
Nhà Trình.
Về nhà, rồi chạy thẳng phòng.
Nhưng vừa bước thang, thấy giọng dịu dàng vững chãi phòng “Tịch Hòa?”
Trình dừng bước, mới nhận bà nhà.
Cô ngồi cạnh bà Trình, mấy tinh thần: bà về rồi à?”
Bà nắm Hòa: “Sao thế, bị ai b n ạ vậy?”
Trình từ i tay, trả lời nào.
Cô đã cược lần, cùng thua sắp chấp nhận kiện, đột nhiên nhận lẽ thắng?
Nực cười, suy ngay cả thấy nực cười.
Thẩm đã tình tránh né, hết sao được?
Nhưng sao Giang về chuyện sắp hôn Hứa ngay Thẩm miệng?
Giống như... giống nhắc nhở vậy.
Trình lý giải, vòng ôm cánh bà Trình: lòng người thật khó hiểu, dù là người sống chung bao nhiêu năm hiểu được.”
Bà vuốt lưng cô: “Nhưng dùng trái tim nhận, định hiểu được.”
Tối hôm Thẩm thúc, gọi Hòa.
Trình màn hình sáng nữa rồi lặng, lòng bị bàn lớn i t.
Cuối cùng, máy.
Thẩm dường ngờ dừng lát rồi mới tiếng: “Tịch là đây.”
Trình cổ họng: “Tôi rồi. Chú chuyện không?”
“Tôi ngoài nhà em, lát chuyện muốn em.” Thẩm kìm nén giọng mình, chút r n r ẩ y.
Cô nhịn được mà hơi bật cười, người trải bao nhiêu chuyện lo lắng vậy.
Trình ngẩn người, nắm thoại, lòng bàn đổ mồ hôi.
“Có chuyện gì, được rồi.”
Thẩm giọng hơi “Không định mặt.”
Trình bỗng dưng đoán được muốn gì.
Nếu xuống anh, liệu chuyện thay những thay được?
Khi liệu chấp nhận những hậu quả mà những thay đó mang không?
Trình siết ch/ặt thoại, hơi thở chút.
Thẩm thúc giục cô, lặng lẽ đợi.
Một lúc sau, n môi: “Chú, cháu sắp hôn rồi.”
Ngay thấy thanh phía bên kia nữa.
Chỉ còn tiếng gió đêm tai.
Cả hai thêm lời nào, lặng ngập tràn lời tuyên bố, giống chia tay.
Không bao lâu, giọng khàn Thẩm cùng vang lên.
“Tôi rồi... chúc hạnh phúc, ngủ nhé.”
Chưa kịp đáp lại, đã cúp máy.
Ánh lẽo sổ, làm căn phòng dường thêm phần buồn.
Trình ánh mờ ảo, bỗng đứng dậy ban công.
Chỉ thấy dưới ánh đèn Thẩm vào tường ú t c, khói th/uốc bao quanh.
Anh còn gắng nữa.
Trình đột nhiên thấy, đêm nay, mối liên giữa Thẩm ngày càng ít còn nữa.
Và đây, muốn bảo vệ thêm cùng.
Nhìn thấy Thẩm , đôi mắt bỗng đầy nước mắt.
Những giọt nước mắt hạt châu rơi khỏi chảy xuống, vỡ tan chìm vào thấy vết.
Bàn đ i Thẩm dừng lại, ứng từ ngẩng lên.
Đúng lúc đôi mắt Thẩm chạm đôi mắt Hòa.
Cả hai cứ mà nhau sâu sắc, người người đỏ hoe mắt.
Nếu ban mối qu/an h/ệ thật tốt, nhau vào thời điểm nào nhau cách chút lo lắng, tình được sáng dưới ánh nắng trời chấp nhận chúc phúc cả người.
Nhưng tiếc rằng, giới "nếu như".
Họ nhau lâu, rằng đêm nay bao thúc, ngày mai bao đến.
Thẩm thu ánh mắt lại, ra, nhấn vài màn hình.
Khi ngẩng rung lên.
Cô lau nước mắt thấy tin nhắn gửi:
"Đừng bé tôi. Sau lau nước mắt nữa."
Trình ngẩn người ngẩng thấy Thẩm mỉm cười cô.
Chỉ là nụ cười đó đắng, đầy lực, là lời chúc phúc.
Như đã lau nước mắt người khác bảo vệ cô.
Trình thấy trái tim a n v ỡ ngay ngồi xuống, vùi vào khuỷu tay, nước mắt hổi tuôn ngày càng nhiều.
Cô làm sao đây? nên làm đây?
Cô là người muốn bên Thẩm giới này, ước mơ 18 là bên Thẩm mãi mãi.
Trình đây là ước mơ cứ ước, cứ tám năm qua.
Cả trẻ đều là Thẩm .
Khi k i ề ế, vang lên.
Trình vội vàng lau nước mắt, ra, thấy Thẩm "Tôi rồi."
Cô vội vàng đứng đèn đã còn bóng dáng anh.
Lần này, hoàn toàn hai con riêng biệt.
Tình mãnh liệt tiếng động, cục chính là vậy.