Hách Liên Dịch cũng không buông tha cho bà.
"Dì thiên vị quá, ai không biết còn tưởng Vân Hoài mới là con ruột của các người."
Sự thật bị x/é toạc, trên mặt Lâm phu nhân toàn là vẻ khó xử.
Hách Liên Thịnh đ/ập bàn, giọng trầm: "Hách Liên Dịch! Con nói năng kiểu gì vậy?"
Hách Liên Dịch ngay cả ánh mắt cũng không chia cho bố anh.
"Nói đùa thôi." Vân Mặc biểu cảm không vui, nói, "Nhà họ Vân đối với Tiểu Hoài và Tiểu Vãn luôn công bằng, không tồn tại việc thiên vị."
"Chỉ là đôi khi Vân Vãn không hiểu chuyện, luôn làm ra những chuyện hoang đường. Là bề trên, sửa sai là nên làm."
Anh ta trực tiếp chỉ mặt điểm tên tôi.
Tôi nhìn Vân Mặc, đột nhiên cảm thấy người có qu/an h/ệ huyết thống với tôi lại xa lạ như vậy.
Cảm giác buồn nôn như thủy triều dâng lên, tôi chỉ nhìn thêm một giây cũng thấy gh/ê t/ởm.
“Mấy người gộp lại còn chẳng nổi một con mắt, chẳng trách bản lĩnh đảo đi/ên thị phi lại xuất sắc đến thế.” Hách Liên Dịch lạnh lùng chế giễu, “Vậy các người cứ việc ôm khư khư thứ rác rưởi như bảo bối đó đi.”
“Đừng có chỉ tay năm ngón với vợ tôi, tự nhìn lại bản thân xem có xứng không.”
Sắc mặt mấy người kia lập tức khó coi đến cực điểm.
Thật lòng mà nói, tôi thấy vui gh/ê.
Nhưng Hách Liên Dịch thì khổ rồi.
Bố anh gi/ận đến méo miệng: “Đồ vô lại! Bình thường ở ngoài quậy phá thế nào bố cũng mặc kệ, ai dạy con ăn nói với bề trên như thế hả?”
“Suốt ngày nhàn nhã vô công rỗi nghề, đến một công việc tử tế cũng chẳng có, Vân Vãn gả cho con chỉ có nước chịu khổ theo!”
À, khoản này tôi có quyền phát biểu.
“Bác à, không có chịu khổ đâu.” Tôi nhìn Hách Liên Thịnh, nghiêm túc thanh minh, “Anh Dịch đối xử với con rất tốt, ở bên anh ấy con rất vui.”
Hách Liên Thịnh khựng lại, rồi vẫy tay: “Bộ dạng q/uỷ quái của nó bác rõ nhất, đừng có nghe vài lời dỗ dành mà tin ngay.”
Câu này nghe không vừa tai, tôi vô thức nhíu mày.
Tôi đang định lên tiếng, nhưng bị Hách Liên Dịch bóp nhẹ tay, ra hiệu không cần nói.
Hách Liên Thịnh không để ý hành động nhỏ của chúng tôi, tiếp tục chì chiết: “Nếu không phải có tiền của bác, nó đã sớm ch*t đói rồi, còn ngồi ngon lành ở đây được à? Suốt ngày chỉ biết chọc tức bác!”
“Tôi dùng tiền của ông khi nào?”
Hách Liên Dịch cảm thán: “Mặt dày thật đấy.”
Hách Liên Thịnh gi/ận dữ: “Con đừng hòng nhận thêm một xu nào từ bố nữa!”