Khi tỉnh khỏi giấc ngủ trưa, trời đã xế chiều. Tôi nằm dài trên giường ký túc xá, mắt đờ đẫn nhìn chiếc giường trống của Thẩm Quan.

Đột nhiên, cửa phòng mở tung. Thẩm Quan vừa tan học, tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn bước vào.

"Dậy rồi?"

Hắn đặt túi đồ xuống bàn, "Gọi điện không nghe, nên tôi m/ua cơm tối luôn cho cậu."

"Ừ, cảm ơn. Lát trả tiền."

"Ừm."

Thẩm Quan gật đầu hờ hững rồi vào nhà vệ sinh rửa tay. Tôi lê bước xuống giường, ngón tay lật qua mấy túi nilon.

Trà chanh - thứ tôi nghiện mấy ngày nay. Mì tôm nhân tôm - món khoái khẩu từ đầu học kỳ.

Tôi mơ hồ nhận ra, hễ thèm món gì, nhất định sẽ được ăn uống thả ga mấy ngày liền. Mà toàn do Thẩm Quan mang về.

Chà...

Thằng này đúng là...

Tôi đứng lì dưới đất, tâm trạng vừa rối bời vừa ngượng ngùng. Cuối cùng quay ngoắt lại trèo tót lên giường.

Tôi vì cái mông này, quyết không ăn!

Một lát sau, Thẩm Quan rửa tay xong bước ra. Thấy túi đồ đã bị mở nhưng đồ ăn vẫn nguyên vẹn, hắn quay sang hỏi: "Không ăn?"

"Không, cậu ăn đi."

"Sao thế?"

"Chả sao cả. Buồn ngủ quá, ngủ nữa đây."

Vừa nói tôi vừa kéo rèm giường, ngăn ánh mắt dò xét của hắn lại. Thẩm Quan im bặt. Cảm giác như có ánh mắt chằm chằm xuyên qua tấm vải mỏng, mãi lâu sau mới nghe tiếng muỗng đũa leng keng.

Mùi mì tôm thơm phức xộc vào mũi khiến bụng tôi réo ùng ục. Nhưng phải ráng nhịn.

Bởi muốn giữ Thẩm Quan làm bạn thân, nhất định phải duy trì ranh giới này, không cho hắn cơ hội tiến thêm bước nào.

Cái thứ tình cảm AA này... thật sự vượt quá dự liệu của tôi. Khiến tim đ/ập thình thịch, chỉ muốn thu mình lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chị Em Cùng Cưới Cùng Ly

Chương 8
Cùng bạn thân kết hôn với hai anh em nhà hào môn. Cô ấy lấy tổng tài doanh nhân Doãn Xuyên Bách, tôi lấy người em trai ngốc nghếch Doãn Vân Thâm. Sau khi kết hôn, mỗi tháng Doãn Xuyên Bách một mình đi làm nuôi cả nhà. Ba chúng tôi nhận ba triệu tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, chỉ cần mua sắm thả ga ăn uống thả ga. Cho đến khi bạch nguyệt quang của anh ta sắp về nước. Bạn thân gấp gáp hỏi tôi: "Tôi chuẩn bị ly hôn rồi, cậu có ly không?" Tôi vội vàng gật đầu: "Chị em cùng nhau cưới thì cùng nhau ly!" Thế là lúc Doãn Xuyên Bách đi đón bạch nguyệt quang, hai chúng tôi cùng nhau rời đi. Không ngờ Doãn Vân Thâm đột nhiên chạy ra, khóc lóc đuổi theo chúng tôi hai cây số. "... Hay là dẫn cậu ấy đi cùng?" "Cũng được." Cuối cùng chúng tôi dắt theo cậu ta, lại chuyển thêm ba xe tải đồ đạc quý giá. Mấy ngày sau, Doãn Xuyên Bách trở về. Chỉ có điều trong biệt thự rộng lớn, ngoài tờ giấy ly hôn, trống không không một thứ gì. Anh ta hoàn toàn rối loạn.
Hiện đại
Hài hước
Ngôn Tình
0