Lôi kiếp ập đến đột ngột, lúc đó say cung điện. khi hiện mình buồn ngày thể tám canh giờ.
Ta đợi đến lúc mới kiếp, không ngờ chưa đã bị kiếp đuổi nơi. Trong mơ vẫn ôm ch/ặt này.
Một chớp xuống, đ/au đớn khiến co quắp lại. Bụng dạ lại theo vướng víu, nó. mình cầu, dùng phần lưng cứng đỡ thiên Thế từng sấm sét ầm ầm, lại trúng người.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, thấy không trung con cự long, chính là Bạch. y lúc nào, thay đỡ hết kiếp lại.
Ta sửng sốt. Nếu kiếp thấy khác chịu thay, sẽ tăng lên gấp đôi, tương đương hai Nếu Bạch thay gánh chịu, n/ợ y càng hơn.
Ta vừa định đứng Bạch tránh đi, kiếp như hiện độ kiếp không uốn đ/á/nh thẳng phía Theo phản xạ nhắm nghiền mắt, khoảnh khắc sau vòng tay ấm áp.
Chúc Bạch dùng phần bụng mềm mại chở dưới thân, khiến không hứng dù lúc nào, mắt đầy ắp khóe mắt. khóc lóc tránh ra. Nhưng lại không dãy dụa, khi cựa quậy, Bạch vừa kh/ống ch/ế vừa né tránh kiếp.
Lôi kiếp kéo lâu đến Bạch bị th/iêu lấp lánh ngày giờ mất hết sinh khí. khóc sướt bò ra dưới thân y, không dám chạm người, vội chạy gọi người.
Y sư chóng nơi, thấy Bạch bị thương không làm kinh ngạc. Nhưng vừa định bôi th/uốc y, Bạch yếu ớt lên tiếng: "Trước tiên chữa trị Thanh, em ấy trúng đạo Là do muộn nên mới khiến em ấy bị thương."
Vết thương sao sánh được Bạch. Thế y kiên cầu. sư liếc bực dọc nói: "Ngài bảy tám y sư chúng ăn cơm chay sao? Việc gì diễn bi tình thế?"
Chúc Bạch bôi th/uốc cuối cùng mãn nguyện đi. nằm liệt mấy ngày, tỉnh thì năm ngày Toàn bộ Long dốc cuối cùng giữ được lớp hắn.
Sợ đêm cựa quậy đụng vết thương, và y hai riêng. vừa tỉnh hiện, đầu Vết thương không nặng lắm, mấy ngày nay uống đủ loại bổ dược, khá nhiều.
Chúc Bạch vừa tỉnh, định ngồi sang xem, đuôi quấn ch/ặt sang vết thương, không dám áp sát. Thế mà Bạch dùng cái đuôi thương ch/ặt không chạy.
Y ng/ực ra ho khan tiếng, đặt lòng bàn tay Giọng trầm thấp: "Vảy này... là nơi tâm khẩu Long sẽ tặng mảnh này bạn đời định mệnh mình. Năm đó tặng em, là tỏ tình."
"Vân Thanh, em. Em thể nó chứ?"
Y như thế này, sao thể lạnh mặt không nhịn được lẩm bẩm: "Trước kia sống ch*t thu hồi giờ lại đem làm gì?"
Sắc mặt Bạch tái giọng nói: "Ta em Em đem sờ..."
Ta nhíu "Làm gì đó?"
"Có!" Bạch lập "Hồi tốt nghiệp, con kia..."
Ta bóp mạnh y, ngày chàng nghĩ cái gì thế? đưa chàng thằng đó sờ!"
Nhắc mới nhớ, con đó lắm. Mấy nó lừa nói Bạch thể giúp hóa rồng. Dù thật sự được nữa, đâu thể nghe lời con liên quan gì đến mình chứ! Lúc đó nó sờ suy nghĩ chút, mình ra đ/á/nh lừa. Quả nhiên hiện nguyên hình định cư/ớp, cuối cùng bị đ/á/nh tơi bời.
Chúc Bạch nghe được nửa đoạn, nghe thấy "sờ vảy" bỏ chạy, căn bản không thấy đ/á/nh hổ. gi/ận dám lại hả? Đã nói là rồi, lại thu hồi. ngượng à?"
Chúc Bạch ôm giọng yếu ớt: "Xin lỗi... em lắm."
Nói là xong sao? liếc chằm chằm.
Chợt Bạch đưa tay sờ mới mọc chân khen: này đẹp lắm. Thanh là con đẹp."
Câu này đúng điều nghe. lập vui vẻ Chỉ điều phiền n/ão là khi hóa màu sắc thay đổi. xanh lục biến sắc đen. là con hắc long.
Ta hóa nằm cạnh Bạch, duỗi thẳng đuôi mới hiện mình ngắn y đoạn. cảm thấy thất vọng, cúi đầu buồn bã: "Sao chàng lớn thế?"
"Nhưng màu sắc em đẹp lắm. Hắc long đầy uy phong mà." Bạch bệ/nh vẫn không quên khen ta.
Ta vui lên, đuôi khen lại: đẹp lắm."