“Vãn Vãn, dậy à, có thấy tiếng không?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy, tôi sự bị Tống dọa khiếp.
Cửa phòng ngủ kêu ken két, ra một khe hở. Nhờ ánh trăng mà tôi có thể nhìn thấy chồng đang đ/á bậc mà Tống đã đặt phòng.
“Ầm, ầm, ầm”
Cái này? Da đầu tôi lập nổi hết da gà lên, tôi kéo chăn chui rúc trong.
Hai mắt chồng tôi h/ồn, tròng mắt nhúc nhích nhìn thẳng hai chúng tôi.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vãn, mở đi sao vậy?”
“Tiểu Vãn, Tiểu Vãn, mở cho mẹ.”
Mẹ chồng liên đ/á bậc cửa, thể có một bức màn hình cản đường đi lại.
Mười phút sau, cuối cùng cũng quay đi, tôi cẩn thận một lúc, mồ hôi trên trán chảy xuống.
Bộ dạng đi đường vẹo thể các khớp thể cong lại Bà đi về phía một cách nhắc một con rối gỗ.
“Thế nào Vãn Vãn, tin chứ?”
Chuyện này?! Nhưng tôi cũng thể chấp nhận sự mắt.
Tôi suy sụp lòng Tống Vũ, oà khóc.
“Làm sao đây? ơi… phải… làm sao đây?”
Tống liên lưng tôi.
Không đúng! Có bất thường! Sao Tống lại vậy?
Tôi lắng một lúc, Tống Vũ! Tim ấy đ/ập.
Tôi đưa mắt nhìn đôi mắt đen nhánh ấy.
Tống nở một nụ cười kỳ dị, nhìn tôi với ánh mắt ngờ.
Tôi cố kiềm tiếng thốt ra.
“Vãn Vãn, sao Em thấy…gì sao?”
Cái đang Tống bỗng dừng lại, khiến tôi sởn đầy gai ốc.
Tôi vờ có cả.
“Không, có gì.”
“Vậy hả? Nhưng tim đ/ập rất nhanh.”
Tôi nuốt nước bọt cố nở nụ cười.
“Nhìn thấy chồng đương rất rồi.”
Tống nhìn tôi chăm chăm, từng biểu cảm chỉ giây mà tưởng đã trôi qua kỷ vậy.
Vào lúc tôi nhịn nữa sắp đẩy ấy ra thì cuối cùng ấy lại nở nụ cười quen thuộc.
“Vãn Vãn, tâm, chỉ cần kiên trì ba ngày sau chúng ta có thể ra ngoài rồi, ban ngày vờ bình thường được, ấy sẽ phát hiện đâu.”
Tôi gật đầu, kéo chăn xoay sang khác, tôi thấy rợn sau và tôi có thể cảm nhận một ánh mắt đang chăm chú dõi theo tôi.
Mẹ chồng rất kỳ quái nhưng Tống cũng bình thường, tôi sự biết nên làm nào.
Trong cơn mơ màng, tôi ngủ thiếp đi.