Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
“Phân ki/ếm Thuần. Người thấy, phu đích thân ban thưởng điểm cống hiến dọc đường phát Trần ngoài bộ!” Âu Dương Kiệt thu ánh mắt đang theo bóng lưng Hậu, rãi nói. sau nhanh chóng tỏa ra phía.
Trong vòng dặm ngàn liên tục ki/ếm suốt tháng trời.
Một tháng cơ hồ khắp nơi vòng dặm bị moi móc lên ki/ếm, nhưng đáng tiếc phát tung tích cả. Có dọc đường đi, Trần bị đ/á/nh lần lượt bị phát rung động.
Những Trần kia, thông thường tình trạng mạng, khó tượng được, Ngưng khí tầng sáu rốt ấy chuyện.
Tiền Kim hít hơi gã đột nhiên đi mới thật sự nhất. dám gã phải đối thủ hắn, nữa gã nộ thấp thỏm lo lắng cực hạn, âm khổ thôi.
“Ch*t ti/ệt, ngươi cảnh sao sớm nói ra chứ? Ngươi nói gan chọc gi/ận ngươi a!”
Hơn nữa, Trần Ngưng khí tầng kia, nơi thê thảm, họ mường tượng ra tình huống t/âm th/ần chấn mãnh liệt.
Tìm ki/ếm tháng ròng rã, cuối hiểu được, rồi. Hắn t/ử vo/ng nơi ít hung thú, nhiều lí do giải thích t/ử vo/ng tại đây nhưng được.
Hơn nữa, miệng bị Trần phái đi ki/ếm chỗ xung quanh, biết truy sát khả năng thiếu chủ Trần vi Ngưng khí tầng chín, nghĩ rằng, Thuần…thật sự rồi!
Sau tháng, kết thúc ki/ếm quay môn. Phi thấy, rất nặng nhưng c/ứu chữa nên đáng ngại lắm.
Lần và công nhỏ nhưng chút vui sướng bi ai, thôi.
Hai họ quay về, nhưng sao vết nặng nên bắt buộc phải về. Còn vẫn lại, thân đi trọn tháng trời, trừ ít vực hầu đi khắp này. Nhưng q/uỷ dị vẫn tung tích và tuy thuộc chỗ nhưng đang giới vậy.
“Nếu ngươi lên núi…” mắt lại, lên cảnh tượng đang Mạo Nhi sơn, cái bộ dáng sợ đối sấm sét kia, cảnh bản thân theo đối phương thiết đi Vạn Xà cốc, rồi trận bỉ màn mười bia đ/á kia nữa.
Trong mặc, thở dài tiếng, đi, rồi thu mảnh phục m/áu suốt đoạn đường này.
Cuối yên lặng nhẹ ra khỏi rậm, hóa đạo vồng bay xa xa đi.
Trận phản gia Trần chấm dứt tại đây. th/ủ đo/ạn lôi đình trực tiếp diệt sạch phản tiếng vang oanh phía, bộ cứ Tứ đại giới, gia hạ du Thông hà kiêng kị đối đại Hạ du Đông, đ/ộc Đông này.
Mà nguyên do gia Trần phản, dưới sự truy xét ra rất nhiều mối, chuyện ấn kí huyết lý do thôi. Nhưng nguyên sau xa hơn, sau tổng hợp mối liên quan lớn khỏi chấn kinh.
Một kịp cản được, theo bộ Như gia Trần tất gia vực nghe tin tức tức lần lượt phản thời điểm địch xâm lấn, ngược rất phải gánh tổn thất trọng, chí chừng lung bất ổn.
Cho nên, công rất trọng yếu, đặc biệt Thuần. xả thân nghĩa, tin tức khó khả năng kịp thời vậy.
Thực sự lần rất nhiều lòng. Dù sao giới ích kỷ rất nhiều, chạy trốn mình, chí c/ứu liều dẫn dụ địch hiếm có. Một vẫn lẫn trưởng tiếc nuối lòng.
Sự tình lần liên sau rất nữa sau nhiều mối bị mặc. Vì nguyên họ tiếp tục nữa, nhưng bộ sĩ cơ nên cảnh thường rất nhiều.
Dường như…một gió sắp đến!
Sau bảy vị chưởng Nam Bắc, và tất trưởng tiến gặp gỡ và phân tích hồi, tất cả đạt trí.
Đỗ Phỉ, Phi, ch*t, ra công lớn. biệt Thuần…hắn coi đại công!
“Trước gió tới, cần nữa…một tinh tồn tại, tinh chúng thay đổi. phải dùng nên đại công chúng phải ơn cử lễ hắn, phàm cống hiến vĩnh viễn quên!” Trịnh Viễn Đông nói ra câu cuối.
Từ tuy nguyên do xa gia Trần phản, theo đuổi tiếp, nhưng cơ hội tuyên mạnh mẽ, dốc cỗ vũ đại đại xả thân c/ứu môn.
Sự tích ra khắp tất phong Nam, Bắc biết biết chuyện c/ứu dễ dàng hi sinh tất chuyện.
Tông tình tuyệt đối để thất vọng. cần diệt sạch gia nhưng vẫn xuất ngàn Nam đến, thanh quy mô, dùng d/ao mổ trâu gà.
Việc bộ cái thời động, sự tình do tình nhưng…cái loại tình ra ao ước vậy.
Đây chính thống thống thay đổi suốt qua!
Động ta, tiếc đại giới, khoảng cách xa định truy sát!
Bất đi ra ngoài, cô đ/ộc mình, cần tồn tại sau vĩnh viễn hậu thuẫn hắn.
Cái thống bây giờ hóa nhận cường liệt, nguyện ý trả giá thảy, chí để bảo vệ bảo vệ nhà mình.
Đây chính tông…một trước, nhỏ mười người.
Đối chuyện sinh ra mời vị thượng trưởng am hiểu suy diễn cơ pháp. Đáng tiếc sau triển khai cơ chi thuật cách phát dấu vết tồn tại gian cỗ khí dày mới chính thức nhận, Thuần…đã trận.
Mấy sau, buổi sáng dầm xuống liên miên dứt, tiếng theo bi lên vang vọng khắp mặc trường đen yên lặng ra khỏi chỗ riêng mình, sắc dần dần tập tại sườn núi Hương sơn.
Nơi bia bia khắc họa họa cười rất vui vẻ.
Trương Bàn kinh ngạc tập đây, rồi ngôi m/ộ tấm bia. Mưa xuống gã, ướt nhẹp quần áo gã, gã khóc. Gã tới tràng cảnh ăn vụng châu, cười vui vẻ, buôn b/án ngạch ăn tr/ộm gà…
“Cửu Thần sắc Trương Bàn tưởng, trống trải, tâm giới nên u ám ra.
Mà mấy Bàn Hỏa phòng, Hắc Tam bàn khổ sở bi thương, nước mắt đầm đìa.
Còn Hứa Bảo Tài, Trần Tử Ngang, Triệu Nhất Đa, Từ trưởng Chu trưởng tất quen biết đặt tại đây, sắc thương.
Chu Kỳ tới, nàng lặng yên qua nghe sự tình hình ảnh nàng nghĩ tiên sự nhiệt tâm ki/ếm Vỹ kê hắn.
Hầu Phi bị Muội bám ch/ặt lấy, tay ch/ặt lại, r/ẩy, sắc bi ai.
“Bạch sư đệ…” Phi cười Sau thường rư/ợu sống qua ngày, vĩnh viễn thân ảnh dẫn dụ cường địch đi.
Đám tới nhiều, giữa sườn núi Hương chật ních tử. Mỗi đây mặc bia m/ộ.
Đỗ trước, sắc tái nhợt, nàng, nước hay nước mắt nàng tuôn rơi. Sắc nàng chút hoảng hốt, dung nhan vốn xinh đẹp nàng đẹp thê hơn.
“Rõ ràng ngươi sống sót…ta ngươi ra đi…”
Đỗ bi thương. Mấy nàng tiều tụy, mỗi lần nằm mơ, nàng thân ảnh cái thân ảnh thiết huyết kia rồi chợt quay đi nàng nước mắt tuôn nhiều.
Tiếng bi vang vang vọng thật lâu tiêu đi, tiếng vọng rất nhiều đạo vồng rãi xa tiến tới, chưởng bảy phong, tất trưởng tới. Mọi mặc trường đen, trước bia qua, vẻ tiếc.
Sâu đắng chát, thật lâu.
“Bạch Hương dược đạo kiêu dương, đạo đồ kiêu. trận chiến tại Trần gia đ/á/nh rất nhiều phản nghịch Trần, xả thủ nghĩa, dùng nên cống hiến to lớn môn. Các vĩnh viễn khắc ghi này!” rãi nói, thanh âm vang lên khắp phương.
Giọng bi nghe đây kìm chế nước mắt tuôn xuống Phi, Trương Bàn và vài nước mắt.
“Hôm nay đặc biệt truy phong quang vinh ta!” Giọng nói vang lên, t/âm th/ần chấn động. Bốn chữ quang vinh rung chuyển tất người.
Đệ quanh vinh, chính vinh dự chí thượng cái xưng duy hàm đặc th/ù, địa vị tôn vượt trội môn. bằng thừa, kẻ ch*t, vinh quang nhất, mạnh nhất.
Trong chín đạt hiệu Vinh quang, đại công to lớn trận, rồi truy phong. Hôm nay, xuất thứ mười.
Không nơi ổn cả, bởi thảy do đ/á/nh đổi sinh mệnh để đạt được.
“Từ hi sinh, sư tôn. trẻ dùng mệnh đại công chúng phép cô đ/ộc lạnh lẽo tại Âm kia, hôm nay Sư tôn phu, La nhân, thu tử. Như dưới Âm kia, vẫn truy vẫn đang nói, khẽ gật bia mắt bi thương.
“Tất người…mặc Hai mắt ch/ặt lại, bia rãi đầu. thời khắc loạt xuống.
Sau mấy hơi thở, mặc chấm dứt, đớn bật khóc nên lời.
Ngay đang mặc niệm, tại nơi danh, lông mi mắt lên, rồi rãi mở sau hắt hơi cái.