Tôi vội đứng dậy, nắm Mặc, ánh ra hiệu cho Lâm Vũ chóng rời đi.
Tôi cầm lấy cơm trên Mặc, nói với hắn:
"Chạy cái mà chạy? xảy ra thì sao?"
Tần không trả lời, trừng đột nhiên cúi sát lại ngửi khắp người tôi.
Một lúc sau, lại đưa sờ lên môi tách miệng tôi ra kiểm kỹ càng.
Dù không phát hiện gì, vẫn không tâm, nắm cổ tôi về phía ghế sofa.
Tôi để mặc đi.
Tần tôi ngồi xuống, đưa sờ vào thắt lưng tháo khóa với vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy tình hình mất kiểm soát, tôi vội giữ "Tần Mặc, bình Anh và cậu ấy không có..."
Hắn ngẩng mặt lên tôi:
"Không có sao không cho em kiểm tra? Rõ ràng đã hứa chia ta rồi Em mới ra ngoài một hai người lại ở riêng văn phòng. Em không được kiểm sao?"
Tôi nắm không buông.
Tần cũng cứng đầu, không chịu buông.
Hai người mặt đối mặt, cùng tôi đành nhượng bộ.
Thôi được, nếu không ý lát thì lại khóc, cùng vẫn phải chiều theo.
Tần cởi thắt lưng quần tôi xuống, tỉ mỉ kiểm li tí.
Nơi ngón chạm như có lửa đ/ốt, tôi hít sâu, giục bằng giọng khàn khàn:
"Đừng nữa, kiểm thì cho mặc quần vào."
Tần khựng lại, mặt bừng lên. Không cần cũng biết đang xảy ra.
Tôi gạt ra, giữ vẻ mặt nhiên dù cơ thể đã phản ứng cỡ.
May mà da mặt dày.
Tôi vừa định khóa quần, bất ngờ vắt chân người giọng trầm khàn rũ:
"Anh, để em giúp."
Nói rồi không phận luồn xuống dưới.
Tôi giữ lại, một đẩy ra sofa, quát:
"Giúp cái Đi ăn cơm!"