Ngoại truyện Sở Dương
Tôi tên Sở Dương, là bạn thân của Khương Yến.
Khương Yến từ sau khi Khương Họa ch*t, trở nên kỳ quặc lắm.
Cô ấy không còn hay cười nữa, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng ngày xưa.
Bạn bè dần xa lánh cô.
Nhưng tôi thì không.
Bởi tôi thích cô ấy.
Chẳng biết từ lúc nào tôi đã phải lòng cô.
Thích đôi mắt to tròn, làn da mềm mại của cô.
Thích tính cách dịu dàng ấy.
Nói chung mọi thứ về cô, tôi đều yêu thích.
Nhưng thể trạng tôi cũng rất yếu.
Tôi lo lắng nếu mình ra đi, Khương Yến cô đ/ộc biết làm sao?
Cô bé hay khóc nhè như vậy, chắc sẽ đ/au lòng lắm.
Tôi cầu nguyện trời xanh cho tôi được sống khỏe.
Nhưng ông trời lại không nghe lời tôi.
Tôi nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố mẹ và bác sĩ.
Bác sĩ bảo, tôi chỉ còn tối đa một tháng nữa.
Có lẽ vì sắp ch*t, hôm Khương Yến đến thăm, tôi thấy Khương Họa đứng bên cô.
Khương Họa mỉm cười với tôi, nắm tay Khương Yến.
Hóa ra Khương Yến không ốm.
Khương Họa vẫn luôn ở bên cô.
Nhưng rõ ràng trạng thái cô ta không ổn.
Ánh mắt nhìn Khương Yến chất chứa nỗi ám ảnh sâu nặng.
Tôi lo lắng cho Khương Yến.
Thế là hôm đó, tôi đã làm chuyện rất có lỗi với bố mẹ.
Nhân lúc họ ngủ say, tôi tự rút ống dưỡng khí.
Tôi t/ự s*t.
Bởi nghe nói người t/ự s*t phải tẩy rửa tội lỗi mới được đầu th/ai.
Thế nên tôi ở lại thế giới này, linh cảm mạnh mẽ mách bảo rằng một ngày nào đó, Khương Họa sẽ đưa Khương Yến đến đây.
Lúc ấy, tôi phải c/ứu cô ấy.
Bởi Yến Yến từng nói, tôi mãi là hiệp sĩ trong tim cô.