3.
Vài ngày sau, người bạn cũ của kết gửi tin nhắn mời sớm vài để thời gian vui chơi.
Bởi vì đã quen ở mình, khi ra tới sân nhớ mình bỏ quên chồng ở nhà.
Tôi soạn tin nhắn rất lâu, cuối cùng gửi câu: “Em đi dự đám cưới bạn mấy ngày nữa sẽ về.”
Bên kia rất nhanh gửi chữ "Được".
Ở chỗ bạn ngày thứ năm, vé về nhà vào buổi chiều, nhưng do thời tiết bị tận nhà.
Sau khi cơm no nê ở bên thơ thẩn chậm rãi trở về nhà.
Đang đi thì phát hiện đen đi theo lưng tôi.
Tôi nhanh chóng điện trong túi, run bần bật, vài lần mở danh bạ.
Bên trong vỏn vài cái tên, ít thương.
Tiếng phía ngày gần, tim đ/ập liên như n/ổ.
Vừa nhấn nút gọi thì tiếng chuông điện vang lên, Cố Ngôn cầm theo túi đồ giống như b/óng gốc cây bên lù đi ra.
Anh choàng qua vai đen theo lúc nhanh chóng xoay người mất hút trong tối.
Tôi thở phào nhõm rối rít cảm ơn anh.
Anh thả xuống, tắt điện nhàn hỏi: "Không phải bảo ngày mai về à ?"
"Mọi người đều trở đi hết cũng trở về."
"Ồ."
Tôi nhìn thấy mấy trong chiếc túi đang xách, ấy nhìn theo tầm mắt của thì vội giấu chiếc túi ra lưng.
"Mấy ngày đều sao ?"
"Không có, ở nhà công ngoài."
"Tối chưa gì à ?"
"Anh rồi, chưa."
"Em cũng rồi, nhưng nhiều như vậy gì ?"
Tôi vừa dứt lời, tiếng ọt ọt bụng phát ra.
Anh mặt không thay đổi hờ hững đáp: "Bữa khuya."
"..."
Về muốn vào bếp nấu gì đó nhưng bị ngăn lại.
Cố Ngôn chột "Anh không đói lắm.".
Tôi ấy x/ấu hổ cũng không muốn khó anh
Cố Ngôn xong thì đi xuống lầu vứt rác, muốn ít cây đi vào bếp.
Kết quả là đèn vừa bật sáng, thứ đ/ập vào mắt là bếp gas tường ch/áy thành màu đen, bát nồi niêu nằm la liệt dưới đất.
Lúc này ấy vừa vào muốn ngăn cản cũng đã quá muộn.
Tôi xoay người lại, bày ra bộ mặt không thể tin nổi nhìn Cố Ngôn, "Anh nấu hay ph/á nhà vậy ?"
Anh ấy đầu im lặng.