"Uyển Nhạc, nhất định không để nàng gả nhị ca đâu." lau nước mắt ta, đảm ta.
Những hứa hẹn ta, trước nay luôn được làm được.
Nhưng lần này, không giống khác.
Ban do Quân gia không dám kháng chỉ, Nhữ gia cũng không dám kháng chỉ.
Tiết ta: "Trần nương khuê mật của mẫu thân ta, tuy Quân sủng ái Quý phi, ngài đối nương khác, hoàng do nương sinh hiểu được Quân xem trọng nhất, nếu nương giúp đỡ, lẽ cách khác."
Ta chẳng lạc quan nói, quân nhất tứ mã truy, huống hồ còn thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ. Quân dù xem trọng trai do sinh cũng không thu hồi thánh chỉ khiến mình mất mặt!
Nhưng yên tâm, mưu tính.
Ba ngày sau, xuất cung lễ Phật, triệu tới Hộ Quốc mặt, mới được được thật.
Trần tháng ngày giỗ của Thái tổ, Quân lên Thái tế bái trước trăm quan. hoàng khi đó giả vờ giẫm hụt rơi xuống vách núi, ra tay c/ứu giúp.
Quân không biết Hành Tri, chỉ bà ở bên gây hiểu lầm, khiến Quân coi thành nhị công ban thưởng trước mặt người, gia của Quân mà đổi thứ tự của nhị công tam công tử, sự dễ xử lý.
Thánh chỉ chỉ viết ban nhị công tử, không viết ban Hành Tri.
Hôn sự đương nhiên Diễn.
Cách tuy rằng hoang đường, mang tới giác giống vung ẩu đ/á/nh bại cao thủ*.
*乱拳打死老师傅 – vung ẩu đ/á/nh bại cao thủ/ bậc thầy: Ý ra chiêu bừa không theo tắc khiến ngay cả bậc cao thủ cũng không biết đỡ nào.
“Con chỉ yên đợi gả được.” nương nói.
Ta kìm sự kích động tận lòng, nương: “Ngũ điện hạ sao cũng hoàng tử, vô quý, đồng để mình mạo hiểm con?”
“Với tình nghĩa đệ từ nhỏ đến giờ của đứa dễ trở bàn tay.” nương đáp lời.
Trong lòng vẫn kích động, sau khi nhà an chờ đợi, chờ tức tốt của tháng sau.
Thẩm Thu Thủy phái m/a ma tới phủ dạy quy củ.
Ả vô đắc chí nhờ chuyển lời ta: “Muội gả đến gia dù cũng thê cũng phải trước sau, nếu muội không quy củ mất mặt gia ta.”
Ta nhớ tới lời dặn của nên nhẫn nhịn.
Thời gian tháng nhanh.
Quân nhiên lên Thái tế bái trước mặt trăm quan.
Ta chờ mong lành đưa tới.
Thế liên tiếp ba ngày qua, nương cũng không đưa ta, cũng chưa từng tới ta.
Ta sốt ruột, c/ầu x/in mẫu thân nghĩ cách sự nào.
Lúc mẫu thân mới biết kế hoạch của nương.
Bà đ/ấm dậm chân: “Tại sao muốn làm tỷ con! lòng khó chịu, khiến nổi đi/ên thiên hạ còn thái bình nổi không?”
Ta đỏ mắt “Mẹ, tỷ của mẹ, vậy không phải sao? Những năm nếu không phải cha vẫn luôn dung túng làm sao ấy thành ra này? Nếu còn coi mình hãy đi giúp con, nếu không coi ch*t đi.”
Mẫu thân c/âm lặng hồi lâu, cuối thở dài: “Là lỗi của mẹ, đi giúp con.”
Trong sân cây hợp hoan, đầy hoa, hoa mềm khiến yêu thích, thích mùi hương nhàn nhạt thoáng đó.
Nửa năm trước, cha từng nói, đợi lấy đào cây hợp làm của hồi môn ta.
Ta dưới cây hợp hoan, không buồn cơm nước, chờ đợi tức từ mẫu thân.
Mẫu thân bất lực, chỉ nghĩ cách đưa thẻ bài cầu kiến phi.