Xuân Điểu

Chương 5.

12/07/2025 21:12

Tinh thần tôi căng thẳng độ.

Nửa đêm về sau, bên ngoài cửa bỗng vang nói chuyện,

giọng lạ lẫm,

cùng cười của lão.

Tôi vội vàng ngồi dậy, kéo ghế gỗ sau lưng, nép góc.

Lần này, ngoài lão và thằng ngốc, còn thêm trung niên.

"Bác dạy dỗ Phúc Sinh đi," liếc "đừng Phúc Sinh đ/á/nh nữa."

Khóe miệng trung niên nhếch trong mắt ánh vẻ hăm hở.

Tôi siết ch/ặt ghế trong tiến lại gần, tôi dùng hết sức vung ra. Ai ngờ, cần giơ tay đỡ là được.

"Phụt!" nhổ nước bọt, "Phúc Sinh, kỹ đây!"

So sức lực của tôi chẳng đâu.

Hai tay kh/ống ch/ế, ôm ch/ặt lấy đôi bàn tay dơ bẩn sờ soạng nơi.

Tôi thảm "Xin tha tôi!"

"Tôi muốn về nhà!"

Trên vang giọng ông: "Phúc Sinh, nhanh tới đây."

Quần l/ột xuống, đúng lúc tôi tuyệt trề,

cửa đẩy mở..

tỷ, sau tôi.

Liệu đến c/ứu tôi?

Mấy tiến lôi Phúc Sinh và bác dậy.

Vương mặc váy tôi chưa từng thấy, môi tô son đỏ đeo da trông rắn.

Còn tôi giường, áo quần xốc xếch, rối bù, trông đi/ên.

vui hỏi: "Còn sạch sẽ chứ?"

Bác Phúc Sinh kéo quần cúi tỏ vẻ kính cẩn: "Sạch sạch, sạch lắm."

"Bao nhiêu tiền?"

Mẹ và lão nhau, lời: "Năm nghìn."

Vương vẻ hiểu nhưng nói thẳng, im lặng.

Người sau bước tới đưa nghìn đồng.

Còn kéo dậy dẫn xe.

Đây là lần tiên tôi ngồi tô,

nhưng tâm trống rỗng, đẫn dựa đó.

Vương ngồi bên phải châm điếu th/uốc:

"Xuân Điểu à,"

"Từ giờ theo ta."

Đầu óc tôi quay chậm lúc sau mới hỏi: "Là... phải rời khỏi nơi này sao?"

Nghe nói, thành phố.

Vương gật đầu.

Tôi sốt ruột: "Vương tỷ, về nhà chút không?"

"Anh muốn đi thăm ấy."

Khoang xe chìm im lặng.

Đợi điếu th/uốc ch/áy hết, mới tiếng: "Được."

Anh vẫn chưa tỉnh, vòng gạc.

Người m/ua về, nói nh/ốt trong nhà kho,

từ giờ cũng vợ rồi.

"Anh em phải đi rồi."

"Anh nhé."

Lông khẽ rung rung.

"Anh nhớ sau này tìm em."

"Được không?"

Nước mắt lặng lẽ chảy bàn tay nóng hổi tôi cảm áp.

Trước đi, tôi ghé qua nhà kho.

Người đã chải chuốt, trông gọn gàng hơn nhiều.

Thấy cô ta kích động dữ dội, gi/ật ầm ầm: "Xin thả tôi ra, tôi thể tiền các người!"

"Hóa cô cũng giống cười khổ, nhà thằng ngốc, tôi chính là cô lúc này, đều chịu đựng khổ đ/au.

"Nhưng, tôi thằng ngốc,"

"Anh sẽ đối cô."

Chúng tôi đều khóc, khá hơn ai, tôi dặn dò: "Cô đối vẻ ta đây, luôn đ/á/nh, cô phải ấy."

Lúc về, tôi ngoảnh lại nhưng vẫn khẽ nói: "Xin lỗi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thấy Khung Chat, Tôi Và Kim Chủ HE

Chương 16
Năm thứ ba làm người tình của Lục Hành Vân, tôi đã gom đủ tiền và quyết định chia tay hắn. Tối hôm đó, tôi đeo chiếc túi nhỏ, vui vẻ nói lời tạm biệt với hắn: “Lục Hành Vân, em đi đây. Anh phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Hắn ngồi chết lặng trên ban công hút thuốc, không nói một lời. Ngay khi tôi đặt tay lên tay nắm cửa, trước mắt bỗng hiện ra một loạt bình luận điên cuồng bay qua: ‘Bé ơi, mau nhìn chồng em đi, chỉ số hắc hóa sắp đầy rồi đó!’ ‘Hắn tưởng em định chạy theo thằng đàn ông rẻ rúng kia, chỉ cần em bước qua cánh cửa này là hắn sẽ nhốt em lại đó!’ ‘Mau quay lại nhận sai đi, hắn có thể dâng cả mạng sống cho em đấy.’ ‘Em cũng đâu muốn bị hắn trói trong phòng tối tra hỏi chuyện ấy ấy mỗi ngày, đúng không? Hả?’ Tôi cứng nhắc quay đầu lại, trong làn khói mờ mịt, ánh mắt của Lục Hành Vân khóa chặt lấy tôi...
886
4 Cụ Tôi Chương 15
5 Đêm Đổi Vợ Chương 12
6 Cô Gái Mù Chương 21.2
7 Ở Lại Bên Anh Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm