Trời khuya, Giang Trình Trạch muốn khách sạn nghỉ nhưng trong làm gì có, cả nhà nghỉ cũng hiếm hoi lắm.
Anh vali lại bất tiện, vòng rồi lại quay về chỗ cũ, đành phải thêm 5000 Giang Chiếu.
“Này nhờ đêm. này ấy chắc rồi, điện thoại cũng không gọi được, mai đón được người liền.”
Có không ki/ếm thì thật ng/u ngốc, huống chi lại là kẻ nhiều ngốc nghếch.
Giang ném chùm chìa khóa, cúi người bế lên lầu, trên vẫn không bộ m/ua tôi.
“Tầng hầm vẫn ở được.”
Giang Trình Trạch từng chịu khổ kiểu này, ra ngậm vàng, tầng khách sạn bao ở dưới năm sao.
Không ngờ lại tỏ ra hứng, thể phát hiện kho báu, cầm chìa sốt sắng xuống dưới.
Vừa phát ra âm thanh kiểu từng thấy thế bên ngoài.
Đợi đến khi chắc không thấy bóng người, vén áo lên, thò đầu ra quan sát sắc Giang Chiếu, không có biến động gì lớn.
“Cuối cũng rồi, lắm lời lắm, không để bụng đâu, với không có…”
“Đến chỗ em, hay về chỗ tôi.”
Anh ngột lời tôi, giọng khàn khàn bị cát sạn cọ xát.
Có khác gì nhau đâu? Chỉ cách nhau bức tường thôi mà.
Giang lại tiếp tục nói: “Không phải mặc sao?”
Tôi sau hiểu đang đến bộ ngủ, bỗng cảm thấy sau tai nóng bừng, cúi thấp mắt.
“Về bên đi.”
Anh tiếng, dùng mở đẩy cửa, tiếng "rầm" vang lên công bật.
Tôi ngửa đầu, lông mi qua cằm cuối dừng lại bên tai anh.
“Nãy giúp đ/á/nh nhau đ/au quá, lên không nổi.”
“Tôi muốn thay tôi.”
Giang bế lên bàn gỗ, cót két, đôi mắt gần dậy sóng cảm xúc.
“Quý Diểu, hôm nay em cứ liên tục quyến rũ tôi.”
Tôi không hề bối rối vì bị nhìn thấu, chỉ hưng phấn vì thành nhiệm ôm lấy cổ anh.
“Vậy câu chưa?”
Đôi mắt Giang càng thêm sâu thẳm, cuốn người vào trong.
Giây tiếp đôi nặng đ/è xuống, dần mất kiểm soát.
Bộ là thay tôi, nhưng cũng chính x/é rá/ch.