Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài cửa phòng.
Những gì Vu Niên định nói đành nuốt lại vào trong, cậu ấy vội đứng dậy mặc quần áo rồi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, một cô gái lao thẳng vào phòng.
Tôi nhận ra cô ấy — là người từng đứng dưới lầu đợi Vu Niên hôm trước.
“Anh ơi! Anh không sao chứ…”
Đôi mắt cô gái trợn to khi nhìn thấy tôi đang nằm trên giường.
Sững người mất mấy giây, cô gái đó che miệng lại, giọng đầy kinh ngạc nói:
“Em không nhìn nhầm chứ? Anh ơi, đây là… một người đàn ông mà?!”
Anh ơi?
Tôi sửng sốt: “Cô ấy là…”
Vu Niên giải thích:
“Đây là em gái tôi, Vu Nhã.”
Vu Nhã nhìn tôi vài lượt, rồi vội kéo Vu Niên sang một bên, nhón chân thì thầm điều gì đó vào tai cậu ấy.
Vu Niên nghe xong, gật đầu, rồi quay sang bảo tôi:
“Kỳ Quân, cậu đợi tôi một lát.”
Nói xong, cậu ấy vội vã chuẩn bị ra ngoài.
Tôi chỉ biết cười gượng, khẽ nhún vai rồi vẫy tay:
“Ừ, đi đi.”
Thật đúng kiểu: "mặc quần vào rồi thì lật mặt như lật bánh tráng."
Vu Nhã còn vẫy tay chào tôi:
“Chị dâu ơi, lần sau gặp lại nhé!”
“Ừ.” (Tôi cũng thuận theo mà đáp)
Vu Niên vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi thong thả thu dọn đồ đạc, sau đó xuống quầy lễ tân để trả phòng.
Vừa đến cửa khách sạn, Vu Niên lại quay lại.
“Cậu còn chưa đi à?” – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Vu Niên nhìn tôi vài giây, rồi từ tốn nói:
“Kỳ Quân, cậu có sẵn lòng… đi cùng tôi một chuyến không?”
.........
“Thật đúng là… cái thể loại chẳng ra sao cũng dắt về nhà được!”
Khi Vu Niên dẫn tôi về nhà, tôi gặp cha của cậu ấy.
Không ngoài dự đoán — đúng kiểu người khó ưa, chẳng có chút dáng vẻ của một người cha hiền từ.
Vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã mặt mày khó chịu, m/ắng tôi lẫn cả Vu Niên.
Vu Nhã đứng bên, hai tay chống hông, bật lại ngay:
“Ba! Ba còn mặt mũi nói mấy lời này sao?”
Cô ấy tức gi/ận, bênh vực cho Vu Niên:
“Nếu con nhớ không nhầm, hôm qua ba còn dẫn nữ minh tinh nào đó vào khách sạn thì phải?”
Bị vạch trần, mặt ông ta tối sầm lại, cả gương mặt méo mó vì tức gi/ận:
“Trẻ con thì biết cái gì mà xen vào chuyện người lớn!”
Vu Nhã khịt mũi một tiếng, cười lạnh:
“Ba là người không có tư cách nói ai hết! Nếu không vì anh ấy còn ở trong cái nhà này, thì con cũng chẳng muốn quay lại làm gì!”
“Những chỗ nào cần ký tên?” — Vu Niên lên tiếng, chặn lại cuộc cãi vã.
Ông Vu chỉ vào một chồng tài liệu trên bàn trà:
“Mấy thứ trong đó đấy, ký xong thì cút đi.”
Vu Niên bình tĩnh bước tới, lần lượt ký tên vào từng tập hồ sơ.
Điều khoản rất nhiều, chủ yếu là c/ắt đ/ứt mọi liên hệ giữa Vu Niên và ông ta.
Nội dung thỏa thuận ghi rõ: [Ông Vu sẽ chu cấp tiền sinh hoạt cho đến khi Vu Niên có việc làm. Sau đó hai bên sẽ không còn qu/an h/ệ gì nữa.]
Nếu như không tận mắt chứng kiến, tôi thật chẳng thể tin, trên đời lại có người cha đối xử tà/n nh/ẫn với con mình như vậy.
Dù sao thì, Vu Niên cũng là người ông ta đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời.