“Chà, xúc giác bình thường thôi.”
Tôi hớp ngụm rư/ợu, bóp nhẹ hai cái rồi chép miệng đ/á/nh giá qua loa.
Ngay sau đó, một chàng trai cơ bắp từ bên trái áp sát: “Vậy em muốn bóp thử của anh không? Hôm qua mới đi tập đấy~”
Tay tôi như không nghe lời chạm vào, “Ơi hay quá, để em sờ thử xem~”
Phương Thiệu Nguyên nhíu mày, tỏ vẻ chán gh/ét: “Tao chả thèm chê mày nữa.”
Tôi cũng lười quan tâm anh ta.
Đằng nào mọi hóa đơn cũng do Phương Thiệu Nguyên thanh toán.
Hơn nữa, mấy nam người mẫu này đâu phải do tôi gọi.
Chính anh ta bắt ép tôi tới đây mà.
Khi rư/ợu đã ngà ngà, Phương Thiệu Nguyên và tôi mỗi người dắt một nam người mẫu về nhà.
Không vì mục đích gì cao siêu, chỉ để trang trí cho không gian sống thêm phần thẩm mỹ.
Phương Thiệu Nguyên trả công hậu hĩnh, mỗi sáng thức dậy đều có hai chàng trai nửa trần truồng đeo tạp dề nấu bữa sáng, đúng là bữa tiệc thị giác sang chảnh.
Lại còn được phục vụ canh giải rư/ợu khi tỉnh dậy, hí hí.
Nhưng Phương Thiệu Nguyên liều hơn tôi nhiều, tôi chỉ dám ngắm nghía, còn cậu ta thẳng tay kéo người ta vào phòng.
Với danh nghĩa mỹ miều “đắp chăn thuần tâm sự”.
Có a mới tin.
Đằng nào tôi cũng chẳng tin.