Sau về nhà, cha tất cả tập hợp lại, lần đầu tiên cả tôi.
Nói tới nói lui, chuyện chỉ đơn giản là có một đứa em vẫn còn nhỏ, và một đứa em ăn no, lo tới, nhưng trong cần phải ra một đảm vai trò gánh vác gia đình.
Mẹ thành khẩn nói:
“Tiểu Dư, là đứa mà còn sống coi nhất, năm cũng đã 12 tuổi, cái mà học gì cũng rất nhanh.”
Cha với giọng thỏ thẻ, nhường:
“Đúng đó, Tiểu Dư cha biết này học rất là tốt, nhưng kế thừa y bát của lại càng quan hơn à!”
Ông đ//á một phát vào đứa em đang ngồi chơi xếp gỗ kế bên d//ập đầu lạy một lạy đi!”
Em như quả bóng da lăn tới cạnh tôi, ng/u ngơ ngơ d//ập đầu lạy tôi.
Cha quay qua hướng còn lại, lớn: “Còn nữa!”
Em không muốn bị cha đ//á, cũng xông tới liên tục d//ập đầu.
Em và em cứ luân phiên d//ập đầu quỳ lạy tôi, cảnh tượng này nhìn mà đ//au lò//ng, dĩ muốn cự nhưng những lời đó cứ nghẹn ngào nằm ngay cổ họng.
Lúc này, truyền cảm giác ươn ướt trơn cúi đầu nhìn Chính là rắn hoa nhỏ mà căn phải nuôi lớn!
Nhưng rõ ràng đã mất nó trên đường đám tang!
Tôi không biết nào, nó có thể quay về đây, nhưng giờ nó đã trèo lên, bám ở ngón tôi, sống cũng không buông.