Hình như tôi bị kẻ nào bám đuôi rồi.
Đường về trọ phải băng qua một con hẻm khá tối và vắng. Mỗi tối về muộn tôi luôn có cảm giác ai đó đi theo rình rập đằng sau. Quay đầu lại chỉ thấy con đường trống trơn, nhưng đi tiếp lại nghe được tiếng bước chân không thuộc về mình.
Sau lưng cứ có cảm giác bị nhìn chòng chọc rất khó chịu. Hơn nữa ánh nhìn này luôn khiến tôi lạnh gáy.
Tần suất tôi cảm thấy bản thân bị theo dõi bị tăng lên, không chỉ trên đường về mà ngay khi đi chơi chỗ đông người cũng có.
Bề ngoài tôi hung hãn bạo gan như thế thôi, thật ra tôi là một thằng nhát cáy, gặp chuyện như vậy tôi sợ đến mức muốn tè ra quần, chỉ có thể chạy thục mạng về trọ rồi đóng ch/ặt cửa lại.
Không dừng lại ở đó, tôi còn bị chụp lén. Một tài khoản ẩn danh nhắn tin cho tôi, gửi cho tôi xem những bức ảnh mà hắn chụp tôi tại mỗi góc độ kèm theo những lời khiếm nhã b.iến th.ái:
[Cục cưng, em nhìn xem, em có thấy bản thân mình quá quyến rũ không?]
[Hôm nay bé cưng có ghé qua tiệm mì, chà, đừng vừa ăn vừa uống nước ngọt vậy nhé, dễ đ/au bụng lắm đó.]
Dù cho tôi có chặn bao nhiêu cái tài khoản đi nữa thì sẽ có cái khác gửi đến với tần suất dày đặc:
[Baby, sao em dám cười với người khác như vậy? Gr...anh sẽ gh/en đấy, đừng để anh đ/ập ch.ết thằng kia]
[Ah, anh sắp không nhịn nổi nữa, chắc phải bắt em về giam lại thôi.]
[Đã không được gặp em trong 2 tiếng 23 phút rồi, anh nhớ em đến phát đi/ên.]
Cạch.
Tôi làm rớt điện thoại xuống, cả người run lẩy bẩy.
Tôi mà tóm được gã nào gửi mấy cái này, tôi sẽ đ/ấm gã bầm mắt.