Anh ngồi xổm xuống, vòng tay đầu gối và nhấc bổng dễ dàng. cầm ô, anh bế tôi.
Có lẽ màn đêm kia quá dễ ta đắm chìm, nhìn anh thẳng thắn chút rụt rè. Bầu khí dần nên im lặng, dường thể nghe cả được tim đ/ập ràng và hơi dần nên khó mình.
Đang lúc mơ màng chìm đắm, nhiên, “bủm” lớn, âm thanh bom” này vừa nhanh vừa mạnh, tính mách bảo rằng nó vẫn chưa dừng lại, giả ho để giấu sự ngại ngùng.
Đến cửa ký xá anh nói cái đó, nhưng dám nghe, nhịn thêm được nữa. quay đầu bỏ chạy trong.
Có lẽ cố gắng ngăn yêu sớm. Chỉ anh rồi lo lắng, hơi, vô cùng rền vang.
Cái này hưởng quá lớn tượng. Thậm chí bệ/nh viện khám thử. Bác sĩ nói sức khỏe rất tốt, đ/á/nh rắm do quá phấn mà thôi.
Bó tay luôn, thế giới này điều cười sao. trước mặt mình thích mà thả ĩ, chẳng thà gi*t hơn.
Để giữ tượng mình, thể giả lạnh lùng, vô thâm sâu khó đoán, từ thích khai biến thành thích thầm. Nhiều lần Chi tôi, suýt kh/ống ch/ế được mình. càng nên xa cách, anh càng chọc cười, bất lực vô cùng.
“Cách xa chút.”
Sau nhiều lần thế, Chi giữ tôi, ngày ngày đều mang vẻ mặt rũ, vui vẻ, hỏi anh nói.
Tôi thấy khó vô lẽ nào anh được chất chứa này sao.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bạn chẳng thể nào lường trước được vẫn gặp gỡ, liệu nói chào biệt ngày mai.
Bố bị bệ/nh phải phẫu thuật, lẽ này dài được. Vì về quê sống, bố rất lạc quan, mẹ dĩ nhiên luôn bên ủng hộ ấy. họ an khi để mình thành phố lạ xa cả ngàn cây số.
Thế nên Hải Trung kỳ, chưa chào biệt mọi đã phải cất rời đi.
Ngày nhật tôi.
Rất lâu về biết, chàng trai đã cầm chiếc bánh kem đợi rất lâu, cho khi chiếc cùng vụt tắt. vẫn chưa biết Chi ý mình hay điện thoại bị lấy bệ/nh viện, báo sát tìm được, đành phải sim mới. thật ngày phải buồn mất tiền mà nuối tiếc.
Thế giới rộng lớn vậy, gặp phải xem duyên số. Không phải nghĩ tìm anh ấy, sợ anh quan trọng thế. Hoặc lẽ, đối anh giống đám mây trôi chốc lát.
Cũng lựa tập trung triển bản thân thật tốt, đó theo đuổi trăng sáng mình.
Sau khi thạc sĩ tài Anh và quay về Trung Quốc, đã được gặp anh trên màn rộng, hóa anh con nhà nòi, giờ đã thành minh tinh thế hệ thứ hai, ngôi sáng lên giới giải trí.
Mẹ ty làm nhưng muốn. nhìn sự do dự tôi, cổ vũ làm những mà mình những năm tháng tuổi trẻ này.
Thế ngày sau, ký hợp ty giải trí gia mình.
Bố tôi: “Hay con coi bố chưa nói đi.”
Mẹ tôi: “Hay con đổi ty được không? Đừng rước thương hiệu nhà mình.”
Gia nhập giới showbiz hai năm, chưa từng cửa sau. Chứng Chi ngày càng tiến bước xa, dần thành đế lẫy Mà tư cho ta có.
Đừng hỏi tại sao, hỏi hối h/ận đấy T_T.
Cứ mơ mơ hồ hồ vậy, chương trình tạp kĩ này lần đầu tiên được xúc Chi từng năm.