Qua cổng an ninh lên máy bay, xếp hành lý xong, cúi đầu thấy người ngồi cạnh đeo kính râm và mũ, da trắng nõn, sống mũi cao.
Trông quen quen.
Khi tôi ngồi xuống, người đàn ông quay lại, bỏ kính xuống.
"Anh Lục ạ!"
Tôi suýt nhảy dựng lên.
"Suỵt—" Ngón trỏ thon dài của Lục Cảnh đặt lên đôi môi mỏng.
Hành động bình thường vậy mà khi anh làm lại gợi cảm thanh lịch lạ thường, quả không hổ là đại mỹ nam ai cũng mê.
Ngoài cái nết hơi chấm hỏi ra, chẳng có khuyết điểm nào.
Tôi ngồi lại chỗ cũ.
Lục Cảnh là ảnh đế, sao không đi khoang thương gia nhỉ?
Tôi ngại không dám hỏi.
Lục Cảnh nói: "Lúc trước dọa bỏ cậu giữa đường cao tốc chỉ là đùa thôi, cậu không gi/ận chứ?"
Anh khẽ xin lỗi, thái độ rất tốt.
Nhưng anh xin lỗi tôi – một sao nhỏ hạng bét á?
Nhớ lại lúc trước anh cho tôi đi nhờ, rõ ràng là người rất tốt mà!
Tôi lập tức nhe răng trắng cười ngố: "Dĩ nhiên không gi/ận rồi! Hóa ra anh Lục với em cùng chuyến bay, lại ngồi cạnh nhau nữa!"
Lục Cảnh mỉm cười: "Chúng ta còn cùng tham gia một chương trình thực tế nữa."
"Hả?" Tôi vô cùng ngạc nhiên: "Trùng hợp vậy sao?"
Lục Cảnh nheo mắt cười, nghiêng người gần tôi hơn chút: "Chẳng phải chúng ta rất có duyên sao?"
Theo động tác của anh, một mùi hương kỳ lạ len vào mũi tôi, tựa khói th/uốc, lại như hương thơm còn vương trên quần áo giặt xong, càng giống mùi tuyết tùng lạnh giá trong rừng.
Thanh lãnh mà quyến rũ.
Tôi vô cớ đỏ mặt, hơi ngả người ra sau, "Ừ, rất có duyên."
Đồng thời trong lòng chấn động: [Lục Cảnh lại tham gia chương trình hẹn hò kiểu “Chúng Ta Hẹn Hò Nhé” á? Thần tiên hạ phàm rồi!]
Xuống máy bay, nhân viên đón chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi.
Mở điện thoại.
Trên mạng bắt đầu tuyên truyền cho "Chúng Ta Hẹn Hò Nhé”, đoàn làm phim lần lượt công bố khách mời.
Sáu khách mời đã công bố năm, trong đó có tôi.
Trương Tuyết và Chung Thủ Ngạn có độ hot cao nhất, toàn bộ bình luận đều bàn về họ.
Không thấy tên Lục Cảnh, chắc bị đoàn làm phim giấu làm khách mời bí ẩn.
Bình luận đều đoán khách mời bí ẩn là ai, có người đùa một câu "chẳng lẽ là Lục Cảnh", thế là bị cả đám chế giễu:
[Cười ch*t, sao Lục ảnh đế có thể đến chương trình hẹn hò kiểu này được?]
[Mặt mũi ban tổ chức phải to cỡ nào mới mời nổi ảnh vậy?]
[Trừ khi trong số khách mời có người anh ấy thích, anh ấy tự nguyện hạ phàm thì mới có khả năng tham gia chương trình. Mà ba nữ khách mời Trương Tuyết, Chu Vi Vi, Đàm Dĩnh, ai lọt vào mắt xanh của ảnh chứ.]
Tôi vừa xem vừa gật đầu, nói đúng đấy, người tầm cỡ như Lục Cảnh đúng là không nên tham gia chương trình hẹn hò.
Nhưng Lục Cảnh mới nói với tôi, anh thật sự tham gia mà.
Kỳ lạ thật.
Tôi nghĩ một lúc rồi thôi, chuyện đó không liên quan tôi, tôi quan tâm phản ứng của khán giả với mình hơn.
Lật rất lâu, tôi mới tìm được bình luận về mình trong một xó xỉnh.
[Cố Lân này là ai vậy?]
[Trước thuộc nhóm XG đấy, trông khá đẹp trai, da hơi ngăm, kiểu này hiếm gặp nhỉ.]
[Xem ảnh, học sinh thể thao da ngăm à?]
[Haha, nhìn ảnh có vẻ hơi ngố, đúng kiểu tứ chi phát triển đầu óc đơn giản.]
Hơi ngố nghĩa là sao.....................
Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản thật là tổn thương quá!
Tôi buồn bã tắt điện thoại, sắp xếp đồ đạc.
Cửa đột nhiên bị gõ.
Tôi mở cửa, Chung Thủ Ngạn bước vào, cao ngạo dặn dò: "Nhớ kỹ mục đích của anh đi."
Nhìn thằng em trong nhóm ngày xưa được tôi chăm sóc giờ lại ra oai dạy đời, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng showbiz là vậy.
"Nhớ mà."
"Tốt lắm." Chung Thủ Ngạn bày đặt cười đầy vẻ “quyến rũ”, ngón tay đặt trước trán điểm nhẹ, rồi quay người rời đi.
Tôi nhớ ra, chính là tư thế này đã bị mấy blogger chê là ông hoàng dầu mỡ..................