Mẹ kiếp, cái gì mà “ khóc dưới chân anh rồi”.
Nói xong, anh ta lại giơ dây lưng trong tay lên:
“Ngoan nào, bảo với bọn họ đi — anh một mình còn hơn sáu đứa. Không nói thì chúng ta làm lại một lần nữa.”
Lương Ứng Thừa một chọi sáu là thật, hiếu thắng cũng là thật.
Chỉ có câu anh ta gọi tôi “ngoan nào, bảo bối”… mới là giả.
Anh ta thậm chí có thể nói với tôi cái từ ngọt đến phát ngấy ấy á?!
Trái tim tôi, vốn luôn căng như dây đàn, cuối cùng cũng hoàn toàn tắt lịm.
Khoảnh khắc đó — tất cả sự thờ ơ tôi giả vờ dành cho việc anh ta đột ngột trở về nước đều sụp đổ tan tành.
Tôi bật khóc nức nở.
Tôi từng thề — dù Lương Ứng Thừa gần trong gang tấc hay xa tận chân trời, thì đều không liên quan gì đến tôi nữa.
Nhưng tôi cai không nổi anh.
Lần phạm tội cuối cùng của đời tôi — là lén tr/ộm nửa hộp Marlboro còn lại trong túi áo đồng phục của anh.
Ban đầu, tôi chỉ hiếu kỳ: hút th/uốc có cảm giác gì.
Sau này, trong những ngày tôi sống một mình trong căn phòng thuê cũ kĩ kia —
Cảm giác lại bị người ta vứt bỏ, cô đ/ộc, bất lực, thất bại… tràn ngập khắp người.
Tôi dần sa vào thứ còn sót lại trên vỏ hộp Marlboro ấy — mùi thuộc về Lương Ứng Thừa.
09
Tôi khóc, Lương Ứng Thừa nằm cạnh, dỗ tôi rất lâu, mũi kề mũi.
Y hệt như hồi nhỏ vậy —
Khi họ bắt tôi đứng ra “chặn tai họa” cho Lương Ứng Thừa, chúng tôi bị ép ngủ chung một giường, phải làm đến mức “mắt đối mắt, miệng đối miệng, tim đối tim” để thanh lọc gì đó.
Khi còn bé, Lương Ứng Thừa tránh tôi như tránh dịch, không cho tôi chạm vào anh dù chỉ một chút.
Tôi thì hoạt bát, nói nhiều, ồn ào.
Giữa đêm khuya, tôi không được phép mở miệng, chỉ có thể len lén nhìn anh ngủ, mượn ánh trăng đếm từng sợi lông mi của anh.
Đến tuổi thiếu niên, có người gửi thư tình cho tôi.
Tôi bắt đầu tò mò: Trong mơ của Lương Ứng Thừa… có tôi không?
Về sau, thời thế xoay vần.
Lương Ứng Thừa ngày một đẹp trai, cường tráng hơn, lời nói hành động đều càng khiến người ta yêu thích.
Mười bảy tuổi, cô gái ngoan hiền nhất lớp vì anh mà từng lao vào đ/á/nh nhau với cả một nhóm người.
Mười tám tuổi, anh tốt nghiệp rồi vào trường quân sự, sau đó ra nước ngoài.
Giờ đây, Lương Ứng Thừa lau sạch nước mắt trên mặt tôi:
“Nói cho tôi nghe… mấy năm tôi không ở đây, em có nhớ tôi không?”
Như thể sợ câu trả lời của tôi sẽ làm anh tan nát, anh khẽ nhắm mắt lại trước, hơi thở cũng dần ổn định.
May quá.
Thật may.
Một cuộc gọi từ lão gia nhà họ Lương — về việc Lương Ứng Thừa và Sở Sênh sắp đính hôn— đ/ập tôi quay lại hiện thực.
“Hứa Thanh, cháu đang ở cùng A Thừa à? Anh cháu giờ với Sở Sênh đang cùng mở công ty điện ảnh, là đối tác đó. Nhà Sở Sênh điều kiện tốt, lại là biên kịch nổi tiếng, thầy nói… hai đứa nó môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.”
Cuối cùng, ông cụ vẫn nhiệt tình:
“Hứa Thanh à, rảnh thì về nhà chơi, ông nội Lương cũng nhớ cháu.”
Tắt máy, tôi trăm mối tơ vò, nhìn chằm chằm đôi môi của Lương Ứng Thừa, từng chữ bật ra qua kẽ răng:
“Lương Ứng Thừa… tôi chưa từng nhớ anh. Tôi mẹ nó… h/ận anh đến ch*t.”