Đầu trống rỗng, là...
Là giọng nói của chỉ mới gọi con gái!
Tôi vô dụng bố hại mắt ông cô tôi.
Nhưng con gái lòng mẹ.
Mẹ sinh viên học duy nhất làng.
Nhưng từ nhận thức, từng thấy cười bao giờ, dáng cao mảnh nói chuyện lịch sự, cho dù điều kiện hạn, cũng sẽ chải mái tóc dài của cho thật gọn gàng.
Sau này, mới biết b/ắt c/óc b/án đến đây.
Năm ba học, đang đường dạy tình nguyện thì b/ắt c/óc.
“Mẹ..."
Nước mắt ngay lập tức rơi, cách tấm chăn, bàn tay không ngừng vỗ về tôi.
Nỗi nhớ giày vò lấn át tất thảy sợ hãi.
Nhưng muốn đáp lời ấy, trước đột nhiên đến cảm giác nóng rát, miếng ngọc cổ nóng lên.
Hơi nóng giống như lửa, từ lên đầu.
Cũng giây phút này, đã tỉnh táo lại.
Đó không phải tôi!
Ngọn đèn nhỏ nhà kêu lách tách, cứ chớp tắt mãi, tối, sáng.
Đôi tay đó thả ra, lấy can đảm góc chăn lên.
Qua khe bắt gặp một đôi mắt to không tử.
Th* th/ể phụ nữ ghé sát bên ngoài tấm chăn, mỉm cười tôi.