Chuyện này đi/ên ấy nào đói khát, mấy lão già kia lại càng thái quá hơn, ban đầu ôm cái, sau lại ấy ve, hôn hít.
Mỗi bọn định như đi/ên ấy sẽ ngốc nghếch đẩy họ ra, nói rằng được, ấy có rồi.
Bởi vì đi/ên bọn hôn hít ve, đám đàn ông kia sợ họa may này bị truyền ra ngoài, vì dần dần bọn thèm để ý ấy nữa.
Cho dù như ấy thành kẻ tiện gặp gh/ét ở thế nhưng tôi luôn đó lỗi của ấy, kẻ sai ở đây rõ ràng làng.
Cô ấy điều gì sai? Cô ấy muốn được no bụng, muốn đợi nhà mà thôi.
Mỗi đám bà tám ở làng tán sau lưng ấy, tôi có ai nhớ tới của đi/ên này anh hùng?
Tôi đi/ên thật thương, mang đồ ăn học sinh trú, ngày cha mẹ đều tôi tiền ăn, vì bèn cố gắng ăn ít đi chút, để dành tiền m/ua chút bánh hoặc mì sợi đem ấy.
Thời gian dài qua, có lẽ bởi vì tôi duy nhất ấy bất điều gì, đi/ên ấy cuối cùng quen với tôi, cùng tôi chơi đùa rất vui vẻ.
Thậm chí có trời đổ mưa, ấy thân đi bộ từ làng trường cấp ba thị trấn để tôi tan học. vì ấy biết trường cấp ba của tôi trường trú, ấy sợ tôi bị mắc mưa!
Thế nhưng đồn liền lan ra, bạn lớp đều nói tôi với đi/ên ấy có qu/an h/ệ với nhau, mồm của mấy đứa hư thật sự toàn những lời bẩn thỉu.
Mỗi đi/ên ấy tôi, bọn sẽ cợt trỏ vào gái thương đang dưới cơn mưa ấy, nói với tôi rằng của mày kìa.
Những như tôi khó chịu kinh rất nhiều yêu đi/ên ấy đừng có tôi nữa.
Thế nhưng ấy nghe lọt tai mấy lời đưa như ba năm ròng, có nghĩa tôi ở trường bị nhạo ba năm.