Tôi không ngờ rằng khi chưa kịp lấy bằng lái xe, tôi đã nhận được giấy đăng ký kết hôn trước.
Tôi đứng trên đường phố nước ngoài, nhìn cuốn sổ lạ lẫm này mà chưa lấy lại được tinh thần.
Người bên cạnh ngáp một cái dài.
"Lệch múi giờ khó chịu thật."
"Làm cái gì mà ngẩn người ra thế?"
"Em... kết hôn rồi?"
"Là chúng ta kết hôn rồi."
Tôi sờ vào hai cuốn sổ nhỏ, trong lòng có một cảm giác yên bình không thể nói thành lời.
"Chúng ta kết hôn rồi?"
Anh ấy chợt nghiêm túc, đặt tay lên vai tôi.
"Ừ, chúng ta kết hôn rồi."
"Dù sau này có xảy ra chuyện tồi tệ nhất, chúng ta chia tay, em vẫn được nhận một nửa gia sản của anh."
"Tống Khê, em không còn trắng tay nữa."
Đó không phải điều tôi mong nhất, Tần Chiêu Nguyệt hiểu rõ.
Anh vuốt mái tóc bên tai tôi, hỏi khẽ: "Em biết lời thề trong hôn lễ thế nào không?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi - Tần Chiêu Nguyệt, nguyện nhận Tống Khê làm chồng mình. Từ hôm nay, chúng ta thuộc về nhau, nương tựa nhau. Dù thuận buồm xuôi gió hay sóng gió bão bùng, vẫn yêu thương và trân trọng nhau đến khi tử thần chia lìa."
Tôi khóc, những giọt nước mắt được anh nhẹ nhàng lau đi.
"Anh từng nói với em, đừng sợ bất cứ điều gì vì đã có anh - người anh trai của em."
"Giờ anh muốn nói lại, em không cần sợ hãi điều gì nữa, vì anh là..."
Anh dừng lời, ánh mắt khẽ thúc giục tôi nói tiếp.
Môi tôi r/un r/ẩy thốt lên: "Chồng em."
Nụ cười anh nở rộ khi ôm tôi vào lòng, hai trái tim cùng nhịp đ/ập.
Lần này nước mắt tôi rơi vì hạnh phúc.
Hạnh phúc quá.
"Anh à, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
"Yêu em nhiều lắm."